"Hôm nay Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta".
LỄ GIÁNG SINH
Qua Âm Phúc của thánh Luca, chúng ta có thể hiểu phần nào mầu nhiệm Giáng Sinh: đã hằng bao thế kỷ, muôn dân đều hướng về Hài Nhi này với cái nhìn âu yếm và hy vọng. Một Hài Nhi xem ra tầm thường, sinh ra bởi Trinh Nữ, đặt trong máng cỏ, quấn khăn với tất cả sự nghèo hèn mà chính Thiên Chúa tự muôn đời đã chọn cho mình để giáng thế làm người. Ðây chính là khởi điểm của lời hứa hòa bình được thực hiện nơi con người.
Con Ðức Maria chính là Con Thiên Chúa làm người, ngôi lời nhập thể. Chính thánh Gioan đã xác nhận ở phần đầu Phúc Âm của ngài: Ðức Con mà Mẹ Ngài đã phô bày cho các mục đồng và sau này cho Ba Vua, chính là Thiên Chúa "sinh bởi Ðức Chúa Cha từ trước muôn đời. Ngài là Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật". Ngài là "vầng đông đến viếng thăm chúng ta, là ánh sáng soi chiếu trong đêm tối".
Phụng vụ hôm nay, cũng như lễ Ba Vua và lễ Ðức Kitô chịu Phép Rửa, sẽ giúp chúng ta khám phá ra thiên tính nơi con người của Hài Nhi nằm trong máng cỏ. Thiên Chúa yêu thương con người vô tận. Ngài muốn cho tình yêu đó phải mặc lấy thân xác con người, để con người yếu đuối và hữu hạn có thể nếm được phần nào tình yêu vô hạn của Ngài. Chúng ta hãy cám ơn Chúa vì đã cho chúng ta được diễm phúc sống mầu nhiệm tình yêu đó qua Giáo Hội, qua các bí tích và nhất là thánh lễ Misa.
Chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta ý thức: "Tình yêu phải được nhập thể" nơi anh em ta, trong xã hội và môi trường chúng ta đang sống.
LỄ VỌNG
LỜI CHÚA: Mt 1, 18-25
"Maria sẽ hạ sinh một con trai mà ông đặt tên là Giêsu".
Chúa Kitô giáng sinh trong hoàn cảnh sau đây:
Mẹ Người là Maria đính hôn với Giuse, trước khi về chung sống với nhau, bà đã thụ thai bởi phép Chúa Thánh Thần. Giuse bạn của bà là người công chính, không muốn tố cáo bà, nên định tâm lìa bỏ bà cách kín đáo. Nhưng đang khi định tâm như vậy, thì thiên thần hiện đến cùng ông trong giấc mơ và bảo:
"Hỡi Giuse con vua Ðavít, đừng ngại nhận Maria về nhà làm bạn mình: vì Maria mang thai là bởi phép Chúa Thánh Thần; bà sẽ hạ sinh một con trai mà ông đặt tên là Giêsu: vì chính Người sẽ cứu dân mình khỏi tội". Tất cả sự kiện này đã được thực hiện để làm trọn lời Chúa dùng miệng tiên tri phán xưa rằng:
"Này đây một trinh nữ sẽ thụ thai, hạ sinh một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta".
Khi tỉnh dậy, Giuse đã thực hiện như lời thiên thần Chúa truyền. Ông tiếp nhận bạn mình, nhưng không ăn ở với nhau, cho đến khi Maria sinh con trai đầu lòng, thì Giuse đặt tên con trẻ là Giêsu.
THÁNH LỄ BAN ĐÊM
LỜI CHÚA: Lc 2, 1-14
"Hôm nay Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta".
Ngày ấy, có lệnh của hoàng đế Cêsarê Augustô ban ra, truyền cho khắp nơi phải làm sổ kiểm tra. Ðây là cuộc kiểm tra đầu tiên, thực hiện thời Quirinô làm thủ hiến xứ Syria. Mọi người đều lên đường trở về quê quán mình. Giuse cũng rời thị trấn Nadarét, trong xứ Galilêa, trở về quê quán của Ðavít, gọi là Bêlem, vì Giuse thuộc hoàng gia và là tôn thất dòng Ðavít, để khai kiểm tra cùng với Maria, bạn người, đang có thai.
Sự việc xảy ra trong lúc ông bà đang ở đó, là Maria đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa, và bà đã hạ sinh con trai đầu lòng. Bà bọc con trẻ trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong hàng quán.
Bấy giờ trong miền đó có những mục tử đang ở ngoài đồng và thức đêm để canh giữ đoàn vật mình. Bỗng có thiên thần Chúa hiện ra đứng gần bên họ, và ánh quang của Thiên Chúa bao toả chung quanh họ, khiến họ hết sức kinh sợ. Nhưng thiên thần Chúa đã bảo họ rằng: "Các ngươi đừng sợ, đây ta mang đến cho các ngươi một tin mừng đặc biệt, đó cũng là tin mừng cho cả toàn dân: Hôm nay Chúa Kitô, Ðấng Cứu Thế, đã giáng sinh cho các ngươi trong thành của Ðavít. Và đây là dấu hiệu để các ngươi nhận biết Người: Các ngươi sẽ thấy một hài nhi mới sinh, bọc trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ".
Và bỗng chốc, cùng với các thiên thần, có một số đông thuộc đạo binh thiên quốc đồng thanh hát khen Chúa rằng: "Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, và bình an dưới thế cho người thiện tâm".
THÁNH LỄ RẠNG ĐÔNG
LỜI CHÚA: Lc 2, 15-20
"Các mục tử đã gặp thấy Maria, Giuse và Hài Nhi".
Khi các thiên thần biến đi, thì các mục tử nói với nhau rằng: "Chúng ta sang Bêlem và coi xem sự việc đã xảy ra mà Chúa đã cho chúng ta được biết". Rồi họ hối hả tới nơi và gặp thấy Maria, Giuse và Hài Nhi mới sinh nằm trong máng cỏ. Khi thấy thế, họ đã hiểu ngay lời đã báo về Hài Nhi này. Và tất cả những người nghe, đều ngạc nhiên về điều các mục tử thuật lại cho họ.
Còn Maria thì ghi nhớ tất cả những sự việc đó, và suy niệm trong lòng. Những mục tử trở về, họ tung hô ca ngợi Chúa về tất cả mọi điều họ đã nghe và xem thấy, đúng như lời đã báo cho họ.
THÁNH LỄ BAN NGÀY
LỜI CHÚA: Ga 1, 1-18
"Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể, và Người đã cư ngụ giữa chúng ta".
Từ nguyên thuỷ đã có Ngôi Lời, và Ngôi Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Ngôi Lời vẫn là Thiên Chúa. Người vẫn ở với Thiên Chúa ngay từ nguyên thủy.
Mọi vật đều do Người làm nên, và không có Người, thì chẳng vật chi đã được tác thành trong mọi cái đã được tác thành. Ở nơi Người vẫn có sự sống, và sự sống là sự sáng của nhân loại; sự sáng chiếu soi trong u tối, và u tối đã không tiếp nhận sự sáng.
Có một người được Thiên Chúa sai đến, tên là Gioan. Ông đã đến nhằm việc chứng minh, để ông chứng minh về sự sáng, hầu cho mọi người nhờ ông mà tin. Chính ông không phải là sự sáng, nhưng đến để chứng minh về sự sáng.
Vẫn có sự sáng thực, sự sáng soi tỏ cho hết mọi người sinh vào thế gian này. Người vẫn ở trong thế gian, và thế gian đã do Người tác tạo, và thế gian đã không nhận biết Người. Người đã đến nhà các gia nhân Người, và các gia nhân Người đã không tiếp nhận Người. Nhưng phàm bao nhiêu kẻ đã tiếp nhận Người, thì Người cho họ được quyền trở nên con Thiên Chúa, tức là cho những ai tin vào danh Người. Những người này không do khí huyết, không do ý muốn xác thịt, cũng không do ý muốn của đàn ông, nhưng do Thiên Chúa mà sinh ra.
Và Ngôi Lời đã hoá thành nhục thể, và Người đã cư ngụ giữa chúng tôi, và chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang Người nhận được bởi Chúa Cha, như của người Con Một đầy ân sủng và chân lý.
Gioan làm chứng về Người khi tuyên xưng rằng: "Ðây là Ðấng tôi tiên báo. Người đến sau tôi, nhưng xuất hiện trước tôi, vì Người có trước tôi".
Chính do sự sung mãn Người mà chúng ta hết thảy tiếp nhận ơn này tới ơn khác. Bởi vì Chúa ban Lề luật qua Môsê, nhưng ơn thánh và chân lý thì ban qua Ðức Giêsu Kitô. Không ai nhìn thấy Thiên Chúa, nhưng chính Con Một Chúa, Ðấng ngự trong Chúa Cha, sẽ mạc khải cho chúng ta.
SUY NIỆM 1: Chúa đã tặng Người Con để cứu ta
Trong cuộc họp thượng đỉnh ngoài khơi đảo Malta vào mùa Giáng sinh năm 1989, Tổng thống Bush của Hoa kỳ đã tặng chủ tịch Gorbachov của Liên Xô một viên gạch lấy từ bức tường ô nhục Bá Linh, dù chỉ là một viên gạch, nhưng nó vô giá vì nó gói ghém tất cả thiện chí và ước muốn hoà bình của nhân dân toàn thể thế giới.
Trước đó vài ngày, trong cuộc gặp gỡ với Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II. Chủ Tịch Gorbochov đã tặng ngài một tập Thánh Vịnh in vào thế kỷ 13 và 14, qua đó ông muốn khẳng định những giá trị đạo đức của tôn giáo rất cần thiết cho việc xây dựng xã hội.
Đáp lại Đức Thánh Cha đã tặng nhà lãnh đạo Liên Xô một quyển Tân Ước có ghi hàng chữ: “Ta là Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống”. Đó là tất cả những gì Đức Thánh Cha và toàn thể thế giới Công giáo có thể trao tặng cho một xã hội từ lâu gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống (Lẽ Sống - 1991. Tr. 438). Từ 2000 năm nay Thiên Chúa hằng ban tặng một món quà vô cùng quý giá là Người Con rất yêu dấu của Ngài cho vũ tru, cho xã hội cho mỗi gia đình và mỗi cá nhân chúng ta.
Đối với vũ trụ, tiên tri Isaia và thánh Phaolô nói: Người Con đó là ánh sáng chiếu soi cho vũ trụ tăm tối này. Vũ trụ sẽ được bừng sáng lên trong ngày Đức Giêsu Kitô ngự đến. Người là Thiên Chúa vĩ đại và là Cứu Chúa vinh hiển quang lâm. Người đến biến đổi trời cũ, đất cũ nên trời mới đất mới.
Đối với xã hội, đoàn dân đang lần bước trong lầm than, bao nhiêu cái ách đè lên cổ dân, bao nhiêu cái gậy đập xuống vai họ, bao nhiêu ngọn roi của kẻ hà hiếp, Thiên Chúa đến bẻ gẫy trong ngày Con Ngài ra chào đời. Người Con đó đã bao phủ vinh quang Thiên Chúa trên những người chăn chiên đang vất vả thức thâu đêm canh giữ đàn chiên và tất cả lớp dân lao động sống lầm than trong bóng tối như các mục đồng. Người làthủ lãnh của họ và Người sẽ kiến tạo cho họ một xã hội hòa bình trên nền tảng chính trực, công minh tồn tại kiên cố từ đời này cho đến đời kia mãi mãi muôn đời (Bài I và Tin Mừng).
Đối với gia đình neo đơn, nghèo khó, đang gánh nặng đẻ đau như Maria và Giuse vẫn sẵn sàng lên đường về cố hương để khai sổ kiểm tra dân số theo lệnh nhà cầm quyền. Neo đơn đến nỗi cố hương Belem không còn bà con thân thích nào đón nhận. Nghèo túng đến nỗi không có tiền mướn được một chỗ trú đêm, đành sống thân phận như kẻ ăn mày, ra đồng tìm nương thân nơi hang bò máng cỏ. Con Thiên Chúa đã xuống thế làm con những gia đình ấy, không biết nổi loạn chống đối, chỉ biết vui sống hy sinh trong cuộc sống như Maria và Giuse, để chia sẻ thân phận nghèo hèn của họ và đưa lại vinh quang Thiên Chúa và bình an cho họ (Bài Tin Mừng).
Đối với cá nhân, Người là cố vấn kỳ diệu, dạy chúng ta từ bỏ lối sống vô đạo và những ham muốn trần tục, thoát khỏi mọi điều bất chính, thanh luyện chúng ta sống tiết độ, công bình và nhân ái ở đời này, khiến chúng ta thành dân riêng của Người, một dân hăng say làm việc thiện. Người là Cha muôn thuở của chúng ta. Người đã tự hiến thân chịu chết để cứu chuộc chúng ta, ban cho chúng ta chan chứa niềm hoan hỷ. Chúng ta sẽ vui mừng trước thánh nhan Người, như thiên hạ vui mừng trong mùa gặt phong phú.
Vì yêu thương nồng nàn, Thiên Chúa càn khôn sẽ thực hiện những quà tặng ấy cho vũ trụ, cho xã hội, cho gia đình và cho mọi cá nhân chúng con. Vì thế, lễ Giáng sinh là lễ tặng quà. Cả một rừng thiệp Giáng sinh những bức hoạ đủ mọi cảnh sắc tuyệt đẹp để người ta trao tặng cho nhau. Cả một rừng cây thông mọc khắp nơi trên địa cầu để tô điểm cho mùa Giáng sinh thêm xanh tươi xinh đẹp, cả hàng triệu quà bánh Giáng sinh làm no lòng thỏa dạ con người và hàng ngàn bài ca du dương vang lên khắp năm châu làm êm ái lòng người để vui hưởng cảnh Giáng sinh thanh bình, không còn một chiến trường nào sôi động trong ngày Chúa Giáng sinh.
Vũ trụ trao tặng những cây thông xanh tốt cho con người chiêm ngưỡng vẻ thanh tao, cao quý của Thiên Chúa, xã hội đua nhau trưng bày hàng Giáng Sinh cho con người thấy được nguồn giàu sang phong phú Thiên Chúa ban cho mình. Gia đình cũng dọn những bữa ăn thơm ngon cho ông bà cha mẹ, con cháu được quây quần sum họp bên nhau thân mật đậm đà yêu thương nồng ấm để vun đắp mãi mãi tình nghĩa gia đình được bền chắc khăng khít. Người người tặng cho nhau những tấm thiệp tuyệt đẹp để chúc mừng nhau được hưởng hồng ân hạnh phúc bởi trời.
Lạy Chúa, còn con, con lấy gì tặng quà cho Chúa và mọi người đây? Xin cho con lấy chính tình yêu của Con Chúa mà đến chia sẻ những nỗi thống khổ của những nghèo khó, của những người ngày đêm thổn thức vì lao động vất vả, của những gia đình tê tái giá lạnh giữa cảnh phân ly xa nhà, xin cho con biết lấy Lời Hằng sống và Bánh Trường sinh của Chúa làm quà tặng cho những ai đang đói khát trong tối tăm tội lỗi để ánh sáng huy hoàng Giáng sinh của Chúa làm cho con tim họ bừng cháy trong bình an và hạnh phúc muôn đời.
(Trích trong ‘Xây Nhà Trên Đá’ của Lm. ViKiNi)
SUY NIỆM 2: Sứ điệp Giáng sinh
“Một con trẻ đã sinh ra cho chúng ta, một người con đã được ban cho chúng ta”.
Trẻ này sinh ra lúc nửa đêm, sinh ra trong một chuồng bò gần thành Belem, trong cánh đồn mới có các mục đồng canh gác đoàn vật. Trẻ em này sinh ra. Có biết bao trẻ em sinh ra trên trái đất này: từ Bắc chí Nam, từ Đông chí Tây. Trẻ em này sinh ra như hàng tỉ những người đã sinh ra trên trái đất này là nơi có loài người sinh sống. Ngài đã chào đời, Ngài đã sinh ra từ một người phụ nữ như những con người khác.
Một người con đã được ban cho chúng ta, Ngài không chỉ sinh ra từ Đức Maria, nhưng việc Ngài sinh ra là một ơn trọng đại. Ngài bắt đầu sinh ra từ vĩnh cửu. Ngài là con Thiên Chúa Cha vĩnh cửu. Ngài là chứng nhân của mầu nhiệm Ba Ngôi Thiên Chúa.
Một người con đã được ban cho chúng ta. Sinh ra từ Đức Maria Ngài mang trong mình cuộc sinh ra vĩnh cửu ấy: Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, Ánh sáng bởi Ánh sáng, Ngài đến để tỏ lộ cho chúng ta biết Thiên Chúa là Cha. Ngài chính là sự mạc khải của Thiên Chúa Cha: “Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi ban Con Một Ngài cho thế gian”.
Một người con đã được ban cho chúng ta, để thành bảo chứng của chức làm con Thiên Chúa, để loài người được trở thành con cái Thiên Chúa, trong Ngài và giống như Ngài. Chức làm con ấy đã bắt đầu hiện diện trên trái đất từ một đêm đông năm xưa ở thành Bêlem.
Nhưng đêm Belem rồi cũng qua đi như bao đêm khác và ngày lại đến, cứ thế đêm ngày nối tiếp nhau. Chẳng lẽ chúng ta tụ họp nhau đây trong một đêm tháng 12 này để chỉ tưởng niệm một biến cố đã thuộc quá khứ của lịch sử và dần dần trở thành kỷ niệm hay sao? Một người con đã được ban cho chúng ta. Biến cố này đã có từ gần 2.000 năm nay. Nhưng không thể coi đó như biến cố thuộc quá khứ, bởi vì việc sinh ra ấy xảy ra trong ngày hôm nay, ngày mai và luôn mãi.
Một người con đã được ban cho chúng ta, trên vai Ngài là dấu chỉ vương quyền như tiên tri Isaia đã nói. Người con này là một hồng ân. Và quyền bính của Ngài trên thế giới là thứ quyền bính nào? Đó là quyền bính hoàn toàn khác biệt quyền bính của con người, khác với quyền bính của Hoàng đế Rôma, của Augustô, của Quirinô, của Hêrôđê. Quyền bính của Ngài là quyền bính của ơn cứu độ. “Các ngươi đừng sợ này đây ta báo cho các ngươi một Tin mừng trọng đại, hôm nay trong thành Đavít, Đấng cứu thế đã giáng sinh cho các ngươi, Ngài là Đấng cứu độ thế gian”.
Một người con đã được ban cho chúng ta, Ngài là hồng ân cứu độ. “Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi ban chính Con Một mình, để những ai tin vào Ngài thì không phải chết, nhưng được sống đời đời”. Chỉ Thiên Chúa mới ban cho con người sự sống mà không biết chết chóc. Chỉ Thiên Chúa mới có thể cứu rỗi con người , qua chính Con Thiên Chúa, Đấng đồng bản thể vơí Thiên Chúa, Đấng giáng sinh trong đêm Belem.
Đêm Belem ấy giờ đây vẫn tiếp tục, tiếp tục chuẩn bị cho nhân loại bước vào đêm vượt qua Phục Sinh. Giờ đây vẫn còn là đêm Belem, trong chuồng bò gần thành Belem. Đức Maria và thánh Yuse đã được chứng kiến mầu nhiệm Giáng sinh của Đức Kitô, cả hai đang chiêm ngắm trẻ sơ sinh.Cũng trong đêm nay, các mục đồng từ những cánh đồng kế cận tìm đến với Ngài đem theo quà tặng. Cũng trong đêm nay, chúng ta cử hành cùng một mầu nhiệm đó nơi đây, trong nhà thờ này, và như chúng ta, các anh chị em khác cũng sống lại biến cố hạnh phúc này tại nhiều nơi trên trái đất. Cùng với Đức Maria và thánh Yuse, chúng ta hãy cúi mình trước mầu nhiệm sâu thẳm không hề phai nhoà của Thiên Chúa.
Một người con đã được ban cho chúng ta, chúng ta hãy tiếp nhận hồng ân cao trọng ấy với niềm vui tràn ngập con tim. Chúng ta hãy cất lên bài ca giáng sinh bằng mọi thứ tiếng nói và ngôn ngữ trên thế giới, bài ca của niềm phấn khởi. Quả thật, một hài nhi đã sinh ra cho chúng ta, một người con đã được ban cho chúng ta. Hãy chúc tụng Chúa từ khắp chốn địa cầu, vì Thiên Chúa đã yêu thương trần gian, Amen.
SUY NIỆM 3: Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể (Ga 1,1-18)
Lễ Giáng sinh có thể nói được là lễ của âm nhạc. Quả thế, chưa có cuộc lễ nào trong lịch sử nhân loại đã là nguồn cảm hứng bài ca bất hủ về Giáng sinh.
Thực ra, Lễ Giáng sinh cũng là một bản nhạc bất hủ của Thiên Chúa dành cho con người. Nếu như âm nhạc là một sự kết hợp hài hoà giữa âm thanh và thinh lặng, thì mầu nhiệm Thiên Chúa làm người cũng là một thứ âm nhạc. Thánh Gioan Tông đồ- người đã chiếm ngắm mầu nhiệm ấy đã diễn tả bằng một câu ngắn gọn: “Và Ngôi Lời đã hoà thanh nhục thể”.
“Ngôi Lời đã hoà thành nhục thể” nghĩa là đã trở thành một người như chúng ta, Ngài đã sống giữa chúng ta. Ngài đã nói thứ ngôn ngữ của xứ sở và thời đại của Ngài. Những lời của Ngài đã được ghi chép lại và quảng bá trên thế giới từ 2.000 năm qua. Lời ấy đã được dịch ra trên 5.000 thứ ngôn ngữ và thổ ngữ khác nhau trên khắp thế giới, và những lời ấy đã trở thành ánh sáng và thức ăn cho tất cả nhân loại. Thế nhưng trước khi bắt đầu cuộc sống công khai, trước khi mở miệng để lại cho chúng ta những lời vàng ngọc, Chúa Giêsu đã sống trong thinh lặng, thinh lặng của hang đá Belem, thinh lặng của 30 năm tại Nazaret.
Là Lời hằng sống của Thiên Chúa, là lời đã hoá thành nhục thể, Chúa Giêsu đã bắt đầu cuộc sống bằng sự thinh lặng. Tại sao thế? Bởi vì Ngài không chỉ nói với chúng ta bằng lời nói, mà Ngài còn muốn nói với chúng ta bằng cả sự thinh lặng nữa, Ngài nói với chúng ta bằng tất cả cuộc sống của Ngài. Qua sự thinh lặng của cuộc sống ấy, Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta rằng Ngài trở thành một người trong nhân loại, Ngài trở thành thiết thân với mọi ngươi và từng người sinh ra trong cõi đời này. Ngài muốn nói với chúng ta rằng sự sống của con người là một giá trị thánh thiêng bất khả di nhượng, bất khả xâm phạm. Ngài muốn nói với chúng ta rằng mỗi người sinh ra trên thế gian này dù có xấu xa thấp hèn đến đâu cũng đều được đóng ấn tình yêu Thiên Chúa, cũng đều là hình ảnh của Thiên Chúa, cũng đều là con cái Thiên chúa. Phẩm giá cao cả ấy, Chúa Giêsu muốn khẳng định với chúng ta qua cuộc sống lam lũ, nghèo hèn, thinh lặng của Ngài, cũng như qua những kết thân của Ngài với những kẻ bị đẩy ra bên lề xã hội.
Chúa Giêsu đã sinh ra cách đây 2000 năm. Sự hiện hữu của Ngài là một hiện hữu giới hạn: giới hạn trong một không gian, một thời đại; giới hạn trong một cách sống. Chúa Giêsu đã không hề làm một người chồng, một người cha trong gia đình, Ngài chưa từng sống trong một xã hội chủ nghĩa. Thế nhưng cuộc nhập thể của Ngài không hề chấm dứt với cái chết của Ngài. Như một bản nhạc bất hủ, mầu nhiệm Ngôi Lời hoá thành nhục thể vẫn tiếp tục tái diễn trong lịch sử nhân loại. Và lễ giáng sinh mà chúng ta cử hành hôm nay không chỉ đến mỗi năm một lần nhưng tiếp tục được cử hành trong từng phút giây cuộc sống chúng ta. Thật thế, có lễ Giáng sinh khi chúng ta để cho ngài được sinh ra và lớn lên trong tâm hồn chúng ta. Có lễ Giáng sinh khi chúng ta để cho Lời Ngài thấm nhập cuộc sống chúng ta và biến đổi chúng ta. Có lễ Giáng sinh khi chúng ta tiếp tục nhận ra ý nghĩa của cuộc đời, cho dù phải trải qua đắng cay chua xót. Có lễ Giáng sinh khi chúng ta nhận ra hình ảnh cao quí của Thiên Chúa trong mỗi người anh em chúng ta. Và có lễ Giáng sinh khi chúng ta làm một nghĩa cử cho anh em chúng ta. Bài thánh ca hát mừng Chúa Giáng sinh do đó không chỉ được hát lên mỗi năm một lần, mà phải là khúc hoan ca trong từng phút giây cuộc đời chúng ta.
Nguyện xin Lời của Thiên Chúa đã hoá thành nhục thể tiếp tục nhập thể trong từng tâm tư, suy nghĩ hành động và cách cư xử của chúng ta để bằng lời nói cũng như bằng hành động mỗi người chúng ta cũng trở thành lời cho mọi người, trở thành lời cho mọi người, trở thành âm nhạc cho mọi người.
SUY NIỆM 4: Sự sống và niềm vui đích thực (Ga 1,1- 18)
Khi chiếc vệ tinh nhân tạo đầu tiên được phóng lên không gian trong chương trình chinh phục vũ trụ, thì có người nói ngay ra ý định của loài người là muốn đi tim một mảnh đất mới cho cuộc sống ngày mai. Thế nhưng khi hai phi hành gia đầu tiên của Mỹ đặt chân xuống mặt trăng, họ đã phải ngạc nhiên lẫn thất vọng, vì mặt trăng không như lâu nay người ta vẫn tưởng, đó chỉ là một hành tinh chết, nghĩa là không có không khí cần thiết cho cuộc sống sinh vật. Nay thì con người đang nhằm đến các hành tinh khác, mà gần nhất có lẽ là hoả tinh. Thế nhưng những tin tức gần đây cho biết, các hành tinh đó cũng chỉ là những hành tinh chết mà thôi.
Trái đất của chúng ta đang lâm nguy, đó là một thực tại, không chỉ là một báo động xa vời, vì nếu nhân loại không biết sử dụng trái đất một cách đúng đắn, thì điểm đến chắc chắn sẽ là sự hư nát của loài người, trái đất mỗi ngày sẽ tiến dần đến cõi chết như các hành tinh khác. Liệu cá cách nào tạo ra một thứ địa cầu khác để cho loài người được tồn tại không, nếu vì lý do nào đó địa cầu hiện nay không còn là đất sống cho con người nữa? Mới đây tại Hoa kỳ, một nhóm tư nhân với sự bảo trợ của chính phủ đã nghĩ ra một kế hoạch táo bạo là xây dựng một môi trường sống hoàn hảo ngay trên trái đất này, và họ gọi đó là bầu sinh quyển được thiết kế như một toà nhà bằng kính với diện tích trên một mẫu đất. Bầu sinh quyển này được bao bọc bằng một lớp kính dầy thật an toàn và tất nhiên khí bên ngoài không thể lọt vào được giữ lại thật kín, Người ta đã cho mọc lên trong bầu sinh quyển này mọi thứ cây cỏ cũng như đưa vào đó đủ thứ loại thú. Tóm lại, bầu sinh quyển này là một địa cầu thu nhỏ khá hoàn chỉnh. Đã có 8 người thuộc các quốc tịch khác nhau được chọn làm công dân của địa cầu nhỏ này. Trong hai năm liền, họ không được liên lạc với bên ngoài, họ sống tự túc bằng nguồn lương thực cũng như mọi thứ có sẵn trong địa cầu tí hon này. Nếu thử nghiệm của bầu sinh quyển thành công thì đây sẽ là một triển vọng rất lớn cho nhân loại khi trái đất không còn là đất sống cho nhân loại nữa.
Một bầu sinh quyển cho con người đang chết ngạt vì tội lỗi và thiếu vắng tình yêu, một địa cầu mới cho nhân loại được tồn tại, đó là điều Thiên Chúa thực hiện qua người Con Một Ngài là Chúa Giêsu Kitô. Chúa Giêsu Kitô là căn hầm trú ẩn an toàn cho một nhân loại mới. Ý tưởng ấy có thể lóe lên khi chúng ta chiêm ngắm Hài nhi Giêsu trong máng cỏ. Quả thật máng cỏ là hình ảnh của một thế giới an bình, một nhân loại mới được cứu thoát; những mục đồng là những đại biểu cho một nhóm người đang dẫy chết bỗng tìm được sự sống và niềm vui đích thực; đàn súc vật đang quỳ bên Hài Nhi phải chăng không là hình ảnh của một trái đất đang có sự sống, một trái đất trong đó muôn vật không những tìm được đất sống, mà còn được sống chung hòa bình với nhau và với con người. Lời tiên tri Is 11,1-10 được thực hiện trong chính máng cỏ của Hài nhi Giêsu: “Sói sống chung với chiên con, bê nằm chung với beo, bò con sư tử và chiên ăn chung với nhau, trẻ con sẽ dẫn dắt các thú ấy…”.
Còn bức tranh nào đẹp hơn máng cỏ của Hài nhi Giêsu, còn thế giới nào hòa bình hơn thế giới xung quanh máng cỏ, còn bầu sinh quyển nào an toàn hơn máng cỏ. 2000 năm qua, bầu sinh quyển mới là Con Một Thiên Chúa đã được mở ra để đón nhận con người. Thế nhưng nói như thánh Gioan trong Tin Mừng hôm nay: “Ngài đã đến nơi nhà Ngài mà người nhà đã không tiếp nhận, nhưng phàm ai tiếp nhận Ngài thì Ngài ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa. 2000 năm qua, bầu sinh quyển mà Thiên Chúa ban tặng trong Chúa Giêsu Kitô vẫn chưa được nhiều người đón nhận, trái đất vẫn còn lâm nguy, thế giới vẫn còn bị đe dọa bởi biết bao hiểm họa.
Mỗi độ Giáng sinh về, người kitô hữu lại được thôi thúc để mời gọi mọi người tìm đến với nguồn sống đích thực. Và sứ điệp ấy chỉ được loan báo bằng tinh thần nghèo khó khiêm hạ và hòa bình của các mục đồng trong đêm Giáng sinh mà thôi. Ước gì hơi ấm của an bình và tình người được người kitô hữu mang đi chia sẻ cho mọi người. Ước gì qua sứ điệp của người kitô hữu tiếng hát của các thiên thần trong đêm Giáng sinh được vang vọng trong mọi tâm hồn:
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người thiện tâm”
SUY NIỆM 5: Bệnh Giêsu
Cách đây hơn 20 thế kỷ, một biến cố đã xảy ra và đã làm cho cuộc sống của nhân loại được phong phú. Đúng thế. Vào một đêm đông, một hài nhi nhỏ bé đã được sinh ra trong tăm tối. Nhưng rồi ba mươi năm sau, người ta lại thấy Ngài xuất hiện đi trên các nẻo đường như một ánh lửa khác thường của nhân loại. Ngài đã mời gọi thay đổi cả thế giới. Ngài đã lật đổ mọi thứ nặng nề trì trệ của cơ chế cũng như của tôn giáo.
Đối với Ngài, không có những bức hàng rào ngăn cách những gia đình, dòng tộc, phe nhóm và quốc gia. Ngài khơi dậy nơi mọi người sự ân cần của tình thương. Ngài đã nói năng thân mật với Thiên Chúa cao cả như một người con. Nơi nào Ngài đến, thì hệ thống đẳng cấp bị sụp đổ. Người nghèo được vui mừng. Người bệnh tật và bất hạnh thấy được bảo đảm. Người cuối hết trở thành kẻ thứ nhất. Ngài đã tái sinh ông nhà giàu dính cứng trong tiền bạc bất chính, người đàn bà hư hỏng, nhà thông luật nặng hình thức và thậm chí cả viên sĩ quan của nhà vua. Một sự sống chưa từng có đã bừng lên nơi những con người này, để nhờ đó, biến đổi cả cuộc sống xã hội và xây dựng một thế giới mới đầy tình thương.
Và như chúng ta đã biết: Ngọn lửa nhân bản và yêu thương ấy đã chỉ có một thời. Những kẻ quyền hành của thế giới cũ đã liên minh chống lại Ngài. Hài nhi sinh ra trong hang đá Bêlem năm nào đã bị đóng đinh trên thập giá. Ngài đã chết sau ba giờ hấp hối, vì đã muốn biến đổi thế giới, vì đã muốn khai sinh một nhân loại mới. Dọc theo các thế kỷ, từ đó cho đến nay, nhiều người đã quên mất Ngài, thậm chí trong số đó có cả những người mang danh hiệu Kitô hữu.
Thế nhưng, tinh thần của Đức Kitô không ngừng lây lan trong tâm hồn chúng ta, hay như một người Hồi giáo đã nói: Con người mang một cái bệnh gọi là bệnh Giêsu, thì không bao giờ có thể lành được. Ngày nay cũng vậy, Ngài có những người bạn nhiệt tình của mình. Tôi nghĩ đến những người trong đêm giáng sinh thay vì đi dự một tiệc rượu, đã tới thăm viếng những người đau yếu, nghèo túng và chia sẻ với họ một phần quà nho nhỏ. Tôi nghĩ đến những ông bác sĩ sau khi tốt nghiệp, thay vì mở phòng mạch tại thành phố, thì đã đi phục vụ không công tại những nơi xa xôi heo lánh. Tôi nghĩ đến những người dâng hiến cả cuộc đời cho những kẻ phong cùi cay cực. Thay vì lãng quên hay chạy trốn, họ đã tiến lại gần và tự hiến. Họ đã là những phản ánh trong sáng nhất cho tình thương của Ngài.
Thế nhưng tới đây thì một câu hỏi được đặt ra: Vậy thì Thiên Chúa ở đâu cho chúng ta tìm kiếm, hay Ngài chỉ còn là một kỷ niệm xa xưa? Cựu Ước kể lại rằng, đang khi Đavit dự tính xây cất một đền thờ cho Thiên Chúa, thì Ngài đã viếng thăm tiên tri Nathan và nói với ông: Ta chẳng bao giờ ở trong nhà kể từ ngày Ta đem con cái Israel ra khỏi Ai Cập. Chính ta sẽ xây cho Đavit một ngôi nhà. Nhà của Đavit và vương quốc của Đavit hằng tồn tại trước mặt Ta.
Như thế chúng ta thấy Thiên Chúa không phải chỉ ở trong các đền thờ mà còn ở trong chính con người. Hay như thánh Gioan đã viết: Thiên Chúa đã làm người và ở giữa chúng ta. Vậy thì Ngài đã thực sự hiện diện nơi bản thân chúng ta hay chưa, và hơn thế nữa chúng ta đã thực sự tìm gặp được Ngài nơi những người chung quanh, nhất là nơi những người anh em bệnh tật, đau khổ và nghèo túng hay chưa?
SUY NIỆM 6: Đêm nay, nên khóc hay cười
Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong quán trọ. Có cân xứng không, khi Ngôi Hai Thiên Chúa, Vua của các vua, Chúa của các chúa, xuống trần thế để làm người, lại chỉ được ghi lại bằng vài dòng chữ đơn sơ ấy.Vài dòng chữ đơn sơ diễn tả một vài động tác đơn giản đến lạnh người: Lấy tã bọc con, đặt nằm trong máng cỏ của trinh nữ Maria khi sinh Đấng Cứu Thế. Ôi Thiên Chúa! Ngài có thể bình dân và khiêm hạ đến thế được sao? Ngài đã xuống tận bùn đen của nhục nhã và khiêm hạ. Còn tệ hơn một đứa trẻ nghèo hèn, túng quẫn; quanh mình không có người đỡ nâng, chào đón; chỉ có một bầy súc vật, với một không gian nồng nặc hôi thối. Thế giới có hàng mấy tỉ người, hàng tỉ ngôi nhà ấm áp. Vậy mà, trần gian sao lặng lẽ, sao hoang vu. Ở đây thì nên khóc. Bởi một sự thật phũ phàng. Trên trần gian không có tình thương. Sở dĩ thế gian là biển khổ, bởi người ta chỉ sống ích kỷ, không còn biết quan tâm đến người khác. Một dấu chứng rõ ràng, ngay cả khi Thiên Chúa đến, họ cũng ơ hờ, các cánh cửa vẫn cứ đóng chặt.
Nhưng cũng chính từ đây, một niềm vui bỗng òa vỡ: Những người nghèo khó, cô đơn, bị ruồng bỏ đã có một niềm hy vọng. Bởi chính Thiên Chúa, cũng đã hòa lẫn với họ. Ngài chia sẻ và đứng bên cạnh để an ủi và nâng đỡ họ. Trong thân phận của một em bé yếu đuối, để nói cho con người biết, nhân phẩm con người thật lớn lao. Em bé yếu đuối nằm lạnh trong đám cỏ khô kia, là chính Ngôi Hai của Thiên Chúa. Vì thế, hất hủi một em bé, là hất hủi Thiên Chúa. Giết chết một em bé, là giết chết chính Thiên Chúa. Lý do đơn giản, con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Đêm nay là đêm hạnh phúc. Bởi giá trị của con người được đòi lại. Bởi những kẻ nghèo hèn tủi nhục được giải phóng. Kiếp nghèo không thể bị coi thường, và kiếp nghèo cũng không phải là vũng bùn đen đủi không thể vượt qua. Đêm nay là đêm hạnh phúc. Bởi cánh cửa Thiên Đàng đã mở ra rồi, và ta đọc được ý định của Thiên Chúa. Ngài muốn rước chúng ta vào cõi trời hạnh phúc ấy. Chúa đến để tìm và dẫn chúng ta về trời. Ôi hạnh phúc biết bao! Hãy cười lên đi và hãy vỗ tay reo, trong giây phút nhiệm mầu này.
Gợi ý suy niệm
1- Có tiếng gõ, bạn có muốn ra mở cửa để đón Chúa không?
2- Lòng bạn có thực sự rộn rã trong đêm Thánh này?
(Trích trong ‘Tập San Tĩnh Tâm Giáo Phận Long Xuyên – 12/2010’)
SUY NIỆM 7: Tin Mừng Cho Toàn Dân
(Is. 9, 1-6 Tt. 2,11-14 Lc. 2, 1-14)
1. Khi đặt vòng hoa tại nghĩa trang lính Đức, Tổng thống Mỹ, Reagan (1984-1992) kể lại câu chuyện xảy ra ngày lễ Noel 1944 như sau: Một cuộc chiến ác liệt diễn ra giữa quân Mỹ và Đức gần một khu rừng. Ba người lính Mỹ, có một bị thương, đã chạy lạc vào khu rừng tới một căn nhà hẻo lánh của một bà góa có một đứa con trai. Họ vào nhà xin ăn. Bà chủ chỉ còn đủ ăn một bữa, nhưng cũng nhường cho ba lính Mỹ ăn. Họ vừa ngồi xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bà chủ biết là lính Đức, bà can đảm la lớn: Xin các người đừng chém giết trong nhà tôi, trong ngày lễ Noel. Rồi bà mở cửa. Bốn lính Đức để súng ngoài cửa, vào cùng ngồi ăn với ba lính Mỹ. Một anh lính Đức là sinh viên y khoa đã băng bó cho anh thương binh Mỹ. Họ đã quyết định sống hòa bình trong ngày lễ Noel và lính Đức đã chỉ đường cho lính Mỹ về doanh trại quân Mỹ. Câu chuyện này được con trai bà chủ kể lại khi anh lớn lên.
Noel đã biến đổi hận thù nên bạn hữu, chém giết thành cứu sống, chiến tranh thành hòa bình. Đó là tin mừng cho toàn thể thế giới.
Tin Mừng này được diễn tả qua ba bài đọc Lời Chúa. Mỗi bài nói lên một quang cảnh, một thực tại kỳ diệu.
Bài Phúc Âm đưa Tin mừng cho khắp thiên hạ đang lao đao cực khổ trong cảnh kiểm tra dân số. Dù nghèo khổ và ở tận cùng miền bắc đất nước như Giuse cũng phải lo về quê quán tận cùng miền nam. Dù thân liễu yếu mang nặng đẻ đau như Maria cũng phải bỏ nhà ra đi hàng trăm cây số. Dù trẻ sơ sinh còn nằm trong máng cỏ cũng phải bế đi trình diện khai tên ghi sổ. Con Thiên Chúa đến đem tiếng hát thiên thần an ủi toàn dân. Người đến chia sẻ bao nỗi nhọc nhằn đắng cay của họ. Làm ấm áp cõi lòng tê tái, giá buốt, và xoa dịu những tâm hồn đau thương (Lc. 2, 1-14).
Bài tiên tri Isaia báo tin mừng cho đoàn dân được thấy ánh sáng huy hoàng. Ánh sáng đến như một cố vấn kỳ diệu soi sáng muôn dân thấy sự sống vinh quang, giải thoát họ khỏi kiếp sống dưới cái ách đè lên cổ, cái gậy đập xuống họ, cái roi của kẻ hà hiếp. Tất cả chế độ nô lệ tăm tối đều bị bẻ gẫy. Ánh sáng đó soi cho muôn dân chiêm ngắm một Thượng Đế oai phong lẫm liệt, ban cho họ chứa chan hồng phúc. Thiên hạ sẽ vui mừng hoan hỉ trong cảnh trời mới đất mới.
Ánh sáng đó dẫn họ trở về Người Cha muôn thuở yêu thương nồng nhiệt, ban tặng Người Con chí ái đến cứu độ ta, cho ta được làm con cái Thiên Chúa. Ánh sáng đó cho họ thấy Hoàng Tử Bình An đến đốt sạch những chiếc giày lính lộp cộp, những chiến bào đẫm máu, những vương trượng của kẻ áp bức, để thiết lập một nền hòa bình vô tận công minh chính trực từ nay cho đến muôn đời (Is. 9, 2-7).
Tất cả những cảnh huy hoàng của Tin mừng Giáng sinh xưa kia cho chúng ta và tất cả thế giới hôm nay một nguồn vui vô tận trong tâm hồn cũng như ngoài thể xác. Bên ngoài bao nhiêu cuộc vui Giáng sinh như những cửa hàng chồng chất quà Giáng sinh, những thiệp mừng chúc Noel mỹ thuật, những hang đá rực rỡ ánh đèn mầu, những cây thông phơi phới mầu xanh mát dịu, những bài thánh ca trong điệu nhạc du dương, những buổi lễ long trọng giữa rừng người vui tươi, những đoàn người trang phục thanh nhã đủ mầu nối đuôi nhau xuống phố du ngoạn, những bữa tiệc ngọt ngào ấm cúng trong gia đình, tất cả đều biểu lộ niềm vui của ngày lễ Noel. Bên trong nguồn vui còn lớn lao vô cùng như thánh Phaolô đã nhấn mạnh cho chúng ta phải biết khắc sâu ân sủng của Thiên Chúa.
Ân sủng đó là gì? Thưa: “Chính là Đức Giêsu Kitô là Thiên Chúa vĩ đại, và là Cứu Chúa vinh hiển của chúng ta” (Tt. 2, 11-14).
2. Vừa là Con Thiên Chúa, vừa là con loài người, Đức Giêsu Kitô đã đến nối kết trời và đất. Người là Đấng Trung Hòa. Trong Người trời và đất không còn xa nhau, không còn khoảng cách. Tất cả đều nên một cho nên phải nói: Người thực sự là Đấng “Chí Trung Hòa”, là Đấng “Thái Hòa” thực hiện đúng lý tưởng của văn hóa Đông phương hằng mong ước.
Người là Con Thiên Chúa. Người nên một với Thiên Chúa: “Tôi và Chúa Cha là một” (Ga. 10, 30).
Một tình yêu: “Chúa Cha yêu Con, và tỏ cho Con biết mọi điều Người làm. Con không thể tự mình làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều Người thấy Chúa Cha làm, vì điều gì Chúa Cha làm, thì Con cũng làm”. “Chúa Cha làm cho kẻ chết sống lại, thì Con cũng ban sự sống cho họ như vậy” (Ga. 5, 19-21).
Đó là một sự hòa hợp “Cha Con” trong một tình yêu, một sự sống, một hành động, một tri thức để “trong Chúa Con mà vạn vật được tạo thành và cứu chuộc” (Ga. 1, 3 và 3,17).
Hòa đồng nên một với Thiên Chúa Đức Giêsu còn đồng hóa mình với loài người, nhận mình là những người khốn khổ như Người nói: “Ta đói, Ta khát, Ta là khách lạ, Ta trần truồng, Ta đau yếu, Ta ở trọ …” “Mỗi lần các ngươi làm cho những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt. 25, 35). Sao Người đã đồng hóa với mọi người đến cùng cực như thế? Thánh Phaolô đã giải thích: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất thiết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ trở nên giống phàm nhân, sống như người trần gian. Người lại còn hạ mình vâng lời bằng lòng chịu chết trên cây thập tự” (Phil. 2, 1-8). Người đồng hóa như vậy đó: “cho loài người tham dự với Người vào các mầu nhiệm Thiên Chúa. Biến đổi loài người nên giống hình ảnh Thiên Chúa. Cầu bầu cho nhân loại, và cứu rỗi họ bằng sự chết của mình” (Thân văn Tường: Kitô học. Trg. 136). Chính Đức Kitô đã còn nói rõ Người đồng hóa với ta như thế: Ta là cây nho, anh em là cành nho” (Ga. 15, 5). Sự đồng hóa đó hoàn toàn nên một: “Để tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha … Con ở trong họ và Cha ở trong Con, để họ được hoàn toàn nên một” (Ga. 7, 21-23). Đây mới là Tin mừng thật sự cho loài người.
Theo Đông phương, Đức Giêsu Kitô là Đấng “Chí Trung Hòa”. Chữ Trung: gồm nét sổ thẳng chính giữa tâm hình tròn. Hình tròn biểu tượng thái cực là Trời, là Thiên Chúa. Hình tròn viết thành chữ thì biến thành vuông, vuông chỉ đất là người. Nét sổ thẳng chính trung tâm vuông tròn không xê dịch, sai lệch một chút nào, đó là Chí Trung, dấu chỉ Đức Giêsu là trung tâm trời đất. Còn Chí Hòa, chữ Hòa gồm chữ Hòa là lúa và chữ Khẩu là miệng: cơm bánh là thực phẩm hợp khẩu vị nhất, là đồ ăn hòa đến cùng cực để trở nên sự sống của loài người. Đức Kitô đã biến bánh miến và rượu nho trở nên Thịt Máu mình để trở nên của ăn của uống ban cho chúng ta sự sống muôn đời. Một sự hòa đồng cùng cực: “Chí Hòa”. Thật Người là Đấng Chí Trung Hòa để cho tất cả nên một, Thiên Chúa và con người không còn xa cách, không còn khoảng không gian, thời gian nào phân ly được nữa …
Đức Giêsu Giáng sinh là Đấng Chí Trung Hòa đem niềm vui trọn vẹn cho Thiên Chúa và nhân loại trong tình yêu hợp nhất, một sự sống vô tận. Không còn niềm vui nào lớn lao hơn nữa.
Lạy Chúa Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa vì thương yêu đã xuống thế làm con loài người, ở giữa chúng con, ở trong chúng con, nên một với chúng con để thăng tiến chúng con, thánh hiến chúng con, làm cho chúng con nên một trong nguồn sống vinh phúc của Thiên Chúa là tình yêu. Lạy Chúa, thật là tuyệt vời khi chúng con cảm nghiệm được tình yêu chan hòa vô tận đó. Amen.
J.M
SUY NIỆM 8: Đêm Đông Linh Thiêng (Lc 2, 1- 14)
Có gì không ổn, có gì bất thường? Việc Thiên Chúa xuống thế làm người, sao lại lặng lẽ và quá đỗi nghèo hèn như thế? Sự giàu sang và quyền năng vô cùng của Thiên Chúa phải được biểu tỏ một cách cực kỳ hoành tráng, khi Ngôi Hai giáng trần, mới là điều hợp lý. Thế nhưng, không! Đàng này, Ngài lại chọn cho mình một địa điểm và một cách thức ra đời vô cùng nghèo khổ và chua chát. Sinh ra trong một chuồng bò hôi thối, tanh tưởi. Chẳng một nụ cười chào đón, chẳng một tiếng vỗ tay hoan hỉ của trần đời có cả hàng tỷ người. Ngài đã đến trong cuộc đời lặng lẽ, và nghèo khó thế đấy. Ngài sinh ra đời trong âm thầm của cái tối đen đậm màu của không gian sắc lạnh và cái tối đen dầy đặc của cõi lòng con người. Không một ai biết Ngài sinh ra. Chính vì thế, Thiên Thần đã phải hiện ra với các mục đồng mà loan báo: “Này tôi báo cho anh em một tin mừng, Đấng Cứu Độ đã sinh ra”. Nhưng làm sao biết được Ngài chính là Ngôi Hai Cứu Thế? “Và đây là dấu hiệu để nhận ra Người: anh em sẽ thấy một trẻ sơ sinh bọc trong tã, nằm trong máng cỏ”.
1- Một trẻ sơ sinh.
Dấu hiệu thứ nhất và căn bản để nhận ra Ngôi Hai Thiên Chúa: Đó là một trẻ sơ sinh, một con người, chứ không phải là một đứa bé con nhà giàu hay nhà nghèo. Nghèo giàu là cái vỏ con người khoác lên đời mình, chứ không phải là bản chất của mình. Chúa xuống thế làm người, là một con người thật, như mọi người. Chúa sinh ra, là một đứa bé nhà nghèo, để bảo cho mọi người biết: Chúa đứng về những người bị bỏ rơi, bị nghèo đói. Giá trị căn bản, là một con người chứ không phải là nghèo hay giàu.
2- Bọc trong tã.
Con người luôn luôn cần hơi ấm. Giữa đêm đông lạnh lẽo đến cắt da, thế mà Ngài cũng chỉ có cho mình một cái tã mỏng manh. Con người ích kỷ và bóc lột nhau nhiều quá. Trong khi có những người chăn nệm cao dầy ấm êm, thế mà còn có vô vàn những người, nằm co ro đói rách, không một mảnh vải che thân. Có ai tội nghiệp cho Ngài không nhỉ?
3- Nằm trong máng cỏ.
Con Thiên Chúa nằm đấy, Hài Nhi Giêsu nằm đấy, trong một máng đựng cỏ khô, nằm chơ vơ đơn lạnh, đang cần lắm một vòng tay ấm, như muốn nói với mọi người: Người ta lạnh lùng và thù hận với nhau nhiều quá; Người ta phũ phàng và bạc bẽo với nhau nhiều quá. Hãy đưa ra một vòng tay, để ôm lấy những mảnh đời cô đơn lạc lõng. Hãy đưa ra một vòng tay để làm ấm lại, bao cõi lòng đang đẩy mình vào thất vọng, chán chường. Những dấu hiệu để nhận ra Ngôi Hai Thiên Chúa đơn giản và gần gũi quá, không có gì là xa lạ. Những dấu hiệu ấy, ta có thể gặp thấy trên mọi lối đi của đời ta.
Gợi ý suy niệm:
1- Bạn có nghĩ, tâm hồn bạn, là hang đá, để đêm nay Chúa giáng sinh không? Hang đá xưa còn tanh hôi hơn tâm hồn bạn nhiều?
2- Mùa giáng sinh, qua dấu hiệu Sứ Thần loan báo, bạn có gặp được Chúa Giêsu trên lối đường bạn đi hay không?
(Suy niệm của Lm Đaminh Đỗ Văn Thiêm - Trích trong ‘Tập San Tĩnh Tâm Giáo Phận Long Xuyên – 12/2011’)
Cách đây hơn 20 thế kỷ, một biến cố đã xảy ra và đã làm cho cuộc sống của nhân loại được phong phú. Đúng thế. Vào một đêm đông, một hài nhi nhỏ bé đã được sinh ra trong tăm tối. Nhưng rồi ba mươi năm sau, người ta lại thấy Ngài xuất hiện đi trên các nẻo đường như một ánh lửa khác thường của nhân loại. Ngài đã mời gọi thay đổi cả thế giới. Ngài đã lật đổ mọi thứ nặng nề trì trệ của cơ chế cũng như của tôn giáo.
Đối với Ngài, không có những bức hàng rào ngăn cách những gia đình, dòng tộc, phe nhóm và quốc gia. Ngài khơi dậy nơi mọi người sự ân cần của tình thương. Ngài đã nói năng thân mật với Thiên Chúa cao cả như một người con. Nơi nào Ngài đến, thì hệ thống đẳng cấp bị sụp đổ. Người nghèo được vui mừng. Người bệnh tật và bất hạnh thấy được bảo đảm. Người cuối hết trở thành kẻ thứ nhất. Ngài đã tái sinh ông nhà giàu dính cứng trong tiền bạc bất chính, người đàn bà hư hỏng, nhà thông luật nặng hình thức và thậm chí cả viên sĩ quan của nhà vua. Một sự sống chưa từng có đã bừng lên nơi những con người này, để nhờ đó, biến đổi cả cuộc sống xã hội và xây dựng một thế giới mới đầy tình thương.
Và như chúng ta đã biết: Ngọn lửa nhân bản và yêu thương ấy đã chỉ có một thời. Những kẻ quyền hành của thế giới cũ đã liên minh chống lại Ngài. Hài nhi sinh ra trong hang đá Bêlem năm nào đã bị đóng đinh trên thập giá. Ngài đã chết sau ba giờ hấp hối, vì đã muốn biến đổi thế giới, vì đã muốn khai sinh một nhân loại mới. Dọc theo các thế kỷ, từ đó cho đến nay, nhiều người đã quên mất Ngài, thậm chí trong số đó có cả những người mang danh hiệu Kitô hữu.
Thế nhưng, tinh thần của Đức Kitô không ngừng lây lan trong tâm hồn chúng ta, hay như một người Hồi giáo đã nói: Con người mang một cái bệnh gọi là bệnh Giêsu, thì không bao giờ có thể lành được. Ngày nay cũng vậy, Ngài có những người bạn nhiệt tình của mình. Tôi nghĩ đến những người trong đêm giáng sinh thay vì đi dự một tiệc rượu, đã tới thăm viếng những người đau yếu, nghèo túng và chia sẻ với họ một phần quà nho nhỏ. Tôi nghĩ đến những ông bác sĩ sau khi tốt nghiệp, thay vì mở phòng mạch tại thành phố, thì đã đi phục vụ không công tại những nơi xa xôi heo lánh. Tôi nghĩ đến những người dâng hiến cả cuộc đời cho những kẻ phong cùi cay cực. Thay vì lãng quên hay chạy trốn, họ đã tiến lại gần và tự hiến. Họ đã là những phản ánh trong sáng nhất cho tình thương của Ngài.
Thế nhưng tới đây thì một câu hỏi được đặt ra: Vậy thì Thiên Chúa ở đâu cho chúng ta tìm kiếm, hay Ngài chỉ còn là một kỷ niệm xa xưa? Cựu Ước kể lại rằng, đang khi Đavit dự tính xây cất một đền thờ cho Thiên Chúa, thì Ngài đã viếng thăm tiên tri Nathan và nói với ông: Ta chẳng bao giờ ở trong nhà kể từ ngày Ta đem con cái Israel ra khỏi Ai Cập. Chính ta sẽ xây cho Đavit một ngôi nhà. Nhà của Đavit và vương quốc của Đavit hằng tồn tại trước mặt Ta.
Như thế chúng ta thấy Thiên Chúa không phải chỉ ở trong các đền thờ mà còn ở trong chính con người. Hay như thánh Gioan đã viết: Thiên Chúa đã làm người và ở giữa chúng ta. Vậy thì Ngài đã thực sự hiện diện nơi bản thân chúng ta hay chưa, và hơn thế nữa chúng ta đã thực sự tìm gặp được Ngài nơi những người chung quanh, nhất là nơi những người anh em bệnh tật, đau khổ và nghèo túng hay chưa?
SUY NIỆM 6: Đêm nay, nên khóc hay cười
Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong quán trọ. Có cân xứng không, khi Ngôi Hai Thiên Chúa, Vua của các vua, Chúa của các chúa, xuống trần thế để làm người, lại chỉ được ghi lại bằng vài dòng chữ đơn sơ ấy.Vài dòng chữ đơn sơ diễn tả một vài động tác đơn giản đến lạnh người: Lấy tã bọc con, đặt nằm trong máng cỏ của trinh nữ Maria khi sinh Đấng Cứu Thế. Ôi Thiên Chúa! Ngài có thể bình dân và khiêm hạ đến thế được sao? Ngài đã xuống tận bùn đen của nhục nhã và khiêm hạ. Còn tệ hơn một đứa trẻ nghèo hèn, túng quẫn; quanh mình không có người đỡ nâng, chào đón; chỉ có một bầy súc vật, với một không gian nồng nặc hôi thối. Thế giới có hàng mấy tỉ người, hàng tỉ ngôi nhà ấm áp. Vậy mà, trần gian sao lặng lẽ, sao hoang vu. Ở đây thì nên khóc. Bởi một sự thật phũ phàng. Trên trần gian không có tình thương. Sở dĩ thế gian là biển khổ, bởi người ta chỉ sống ích kỷ, không còn biết quan tâm đến người khác. Một dấu chứng rõ ràng, ngay cả khi Thiên Chúa đến, họ cũng ơ hờ, các cánh cửa vẫn cứ đóng chặt.
Nhưng cũng chính từ đây, một niềm vui bỗng òa vỡ: Những người nghèo khó, cô đơn, bị ruồng bỏ đã có một niềm hy vọng. Bởi chính Thiên Chúa, cũng đã hòa lẫn với họ. Ngài chia sẻ và đứng bên cạnh để an ủi và nâng đỡ họ. Trong thân phận của một em bé yếu đuối, để nói cho con người biết, nhân phẩm con người thật lớn lao. Em bé yếu đuối nằm lạnh trong đám cỏ khô kia, là chính Ngôi Hai của Thiên Chúa. Vì thế, hất hủi một em bé, là hất hủi Thiên Chúa. Giết chết một em bé, là giết chết chính Thiên Chúa. Lý do đơn giản, con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Đêm nay là đêm hạnh phúc. Bởi giá trị của con người được đòi lại. Bởi những kẻ nghèo hèn tủi nhục được giải phóng. Kiếp nghèo không thể bị coi thường, và kiếp nghèo cũng không phải là vũng bùn đen đủi không thể vượt qua. Đêm nay là đêm hạnh phúc. Bởi cánh cửa Thiên Đàng đã mở ra rồi, và ta đọc được ý định của Thiên Chúa. Ngài muốn rước chúng ta vào cõi trời hạnh phúc ấy. Chúa đến để tìm và dẫn chúng ta về trời. Ôi hạnh phúc biết bao! Hãy cười lên đi và hãy vỗ tay reo, trong giây phút nhiệm mầu này.
Gợi ý suy niệm
1- Có tiếng gõ, bạn có muốn ra mở cửa để đón Chúa không?
2- Lòng bạn có thực sự rộn rã trong đêm Thánh này?
(Trích trong ‘Tập San Tĩnh Tâm Giáo Phận Long Xuyên – 12/2010’)
SUY NIỆM 7: Tin Mừng Cho Toàn Dân
(Is. 9, 1-6 Tt. 2,11-14 Lc. 2, 1-14)
1. Khi đặt vòng hoa tại nghĩa trang lính Đức, Tổng thống Mỹ, Reagan (1984-1992) kể lại câu chuyện xảy ra ngày lễ Noel 1944 như sau: Một cuộc chiến ác liệt diễn ra giữa quân Mỹ và Đức gần một khu rừng. Ba người lính Mỹ, có một bị thương, đã chạy lạc vào khu rừng tới một căn nhà hẻo lánh của một bà góa có một đứa con trai. Họ vào nhà xin ăn. Bà chủ chỉ còn đủ ăn một bữa, nhưng cũng nhường cho ba lính Mỹ ăn. Họ vừa ngồi xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bà chủ biết là lính Đức, bà can đảm la lớn: Xin các người đừng chém giết trong nhà tôi, trong ngày lễ Noel. Rồi bà mở cửa. Bốn lính Đức để súng ngoài cửa, vào cùng ngồi ăn với ba lính Mỹ. Một anh lính Đức là sinh viên y khoa đã băng bó cho anh thương binh Mỹ. Họ đã quyết định sống hòa bình trong ngày lễ Noel và lính Đức đã chỉ đường cho lính Mỹ về doanh trại quân Mỹ. Câu chuyện này được con trai bà chủ kể lại khi anh lớn lên.
Noel đã biến đổi hận thù nên bạn hữu, chém giết thành cứu sống, chiến tranh thành hòa bình. Đó là tin mừng cho toàn thể thế giới.
Tin Mừng này được diễn tả qua ba bài đọc Lời Chúa. Mỗi bài nói lên một quang cảnh, một thực tại kỳ diệu.
Bài Phúc Âm đưa Tin mừng cho khắp thiên hạ đang lao đao cực khổ trong cảnh kiểm tra dân số. Dù nghèo khổ và ở tận cùng miền bắc đất nước như Giuse cũng phải lo về quê quán tận cùng miền nam. Dù thân liễu yếu mang nặng đẻ đau như Maria cũng phải bỏ nhà ra đi hàng trăm cây số. Dù trẻ sơ sinh còn nằm trong máng cỏ cũng phải bế đi trình diện khai tên ghi sổ. Con Thiên Chúa đến đem tiếng hát thiên thần an ủi toàn dân. Người đến chia sẻ bao nỗi nhọc nhằn đắng cay của họ. Làm ấm áp cõi lòng tê tái, giá buốt, và xoa dịu những tâm hồn đau thương (Lc. 2, 1-14).
Bài tiên tri Isaia báo tin mừng cho đoàn dân được thấy ánh sáng huy hoàng. Ánh sáng đến như một cố vấn kỳ diệu soi sáng muôn dân thấy sự sống vinh quang, giải thoát họ khỏi kiếp sống dưới cái ách đè lên cổ, cái gậy đập xuống họ, cái roi của kẻ hà hiếp. Tất cả chế độ nô lệ tăm tối đều bị bẻ gẫy. Ánh sáng đó soi cho muôn dân chiêm ngắm một Thượng Đế oai phong lẫm liệt, ban cho họ chứa chan hồng phúc. Thiên hạ sẽ vui mừng hoan hỉ trong cảnh trời mới đất mới.
Ánh sáng đó dẫn họ trở về Người Cha muôn thuở yêu thương nồng nhiệt, ban tặng Người Con chí ái đến cứu độ ta, cho ta được làm con cái Thiên Chúa. Ánh sáng đó cho họ thấy Hoàng Tử Bình An đến đốt sạch những chiếc giày lính lộp cộp, những chiến bào đẫm máu, những vương trượng của kẻ áp bức, để thiết lập một nền hòa bình vô tận công minh chính trực từ nay cho đến muôn đời (Is. 9, 2-7).
Tất cả những cảnh huy hoàng của Tin mừng Giáng sinh xưa kia cho chúng ta và tất cả thế giới hôm nay một nguồn vui vô tận trong tâm hồn cũng như ngoài thể xác. Bên ngoài bao nhiêu cuộc vui Giáng sinh như những cửa hàng chồng chất quà Giáng sinh, những thiệp mừng chúc Noel mỹ thuật, những hang đá rực rỡ ánh đèn mầu, những cây thông phơi phới mầu xanh mát dịu, những bài thánh ca trong điệu nhạc du dương, những buổi lễ long trọng giữa rừng người vui tươi, những đoàn người trang phục thanh nhã đủ mầu nối đuôi nhau xuống phố du ngoạn, những bữa tiệc ngọt ngào ấm cúng trong gia đình, tất cả đều biểu lộ niềm vui của ngày lễ Noel. Bên trong nguồn vui còn lớn lao vô cùng như thánh Phaolô đã nhấn mạnh cho chúng ta phải biết khắc sâu ân sủng của Thiên Chúa.
Ân sủng đó là gì? Thưa: “Chính là Đức Giêsu Kitô là Thiên Chúa vĩ đại, và là Cứu Chúa vinh hiển của chúng ta” (Tt. 2, 11-14).
2. Vừa là Con Thiên Chúa, vừa là con loài người, Đức Giêsu Kitô đã đến nối kết trời và đất. Người là Đấng Trung Hòa. Trong Người trời và đất không còn xa nhau, không còn khoảng cách. Tất cả đều nên một cho nên phải nói: Người thực sự là Đấng “Chí Trung Hòa”, là Đấng “Thái Hòa” thực hiện đúng lý tưởng của văn hóa Đông phương hằng mong ước.
Người là Con Thiên Chúa. Người nên một với Thiên Chúa: “Tôi và Chúa Cha là một” (Ga. 10, 30).
Một tình yêu: “Chúa Cha yêu Con, và tỏ cho Con biết mọi điều Người làm. Con không thể tự mình làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều Người thấy Chúa Cha làm, vì điều gì Chúa Cha làm, thì Con cũng làm”. “Chúa Cha làm cho kẻ chết sống lại, thì Con cũng ban sự sống cho họ như vậy” (Ga. 5, 19-21).
Đó là một sự hòa hợp “Cha Con” trong một tình yêu, một sự sống, một hành động, một tri thức để “trong Chúa Con mà vạn vật được tạo thành và cứu chuộc” (Ga. 1, 3 và 3,17).
Hòa đồng nên một với Thiên Chúa Đức Giêsu còn đồng hóa mình với loài người, nhận mình là những người khốn khổ như Người nói: “Ta đói, Ta khát, Ta là khách lạ, Ta trần truồng, Ta đau yếu, Ta ở trọ …” “Mỗi lần các ngươi làm cho những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt. 25, 35). Sao Người đã đồng hóa với mọi người đến cùng cực như thế? Thánh Phaolô đã giải thích: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất thiết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ trở nên giống phàm nhân, sống như người trần gian. Người lại còn hạ mình vâng lời bằng lòng chịu chết trên cây thập tự” (Phil. 2, 1-8). Người đồng hóa như vậy đó: “cho loài người tham dự với Người vào các mầu nhiệm Thiên Chúa. Biến đổi loài người nên giống hình ảnh Thiên Chúa. Cầu bầu cho nhân loại, và cứu rỗi họ bằng sự chết của mình” (Thân văn Tường: Kitô học. Trg. 136). Chính Đức Kitô đã còn nói rõ Người đồng hóa với ta như thế: Ta là cây nho, anh em là cành nho” (Ga. 15, 5). Sự đồng hóa đó hoàn toàn nên một: “Để tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha … Con ở trong họ và Cha ở trong Con, để họ được hoàn toàn nên một” (Ga. 7, 21-23). Đây mới là Tin mừng thật sự cho loài người.
Theo Đông phương, Đức Giêsu Kitô là Đấng “Chí Trung Hòa”. Chữ Trung: gồm nét sổ thẳng chính giữa tâm hình tròn. Hình tròn biểu tượng thái cực là Trời, là Thiên Chúa. Hình tròn viết thành chữ thì biến thành vuông, vuông chỉ đất là người. Nét sổ thẳng chính trung tâm vuông tròn không xê dịch, sai lệch một chút nào, đó là Chí Trung, dấu chỉ Đức Giêsu là trung tâm trời đất. Còn Chí Hòa, chữ Hòa gồm chữ Hòa là lúa và chữ Khẩu là miệng: cơm bánh là thực phẩm hợp khẩu vị nhất, là đồ ăn hòa đến cùng cực để trở nên sự sống của loài người. Đức Kitô đã biến bánh miến và rượu nho trở nên Thịt Máu mình để trở nên của ăn của uống ban cho chúng ta sự sống muôn đời. Một sự hòa đồng cùng cực: “Chí Hòa”. Thật Người là Đấng Chí Trung Hòa để cho tất cả nên một, Thiên Chúa và con người không còn xa cách, không còn khoảng không gian, thời gian nào phân ly được nữa …
Đức Giêsu Giáng sinh là Đấng Chí Trung Hòa đem niềm vui trọn vẹn cho Thiên Chúa và nhân loại trong tình yêu hợp nhất, một sự sống vô tận. Không còn niềm vui nào lớn lao hơn nữa.
Lạy Chúa Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa vì thương yêu đã xuống thế làm con loài người, ở giữa chúng con, ở trong chúng con, nên một với chúng con để thăng tiến chúng con, thánh hiến chúng con, làm cho chúng con nên một trong nguồn sống vinh phúc của Thiên Chúa là tình yêu. Lạy Chúa, thật là tuyệt vời khi chúng con cảm nghiệm được tình yêu chan hòa vô tận đó. Amen.
J.M
SUY NIỆM 8: Đêm Đông Linh Thiêng (Lc 2, 1- 14)
Có gì không ổn, có gì bất thường? Việc Thiên Chúa xuống thế làm người, sao lại lặng lẽ và quá đỗi nghèo hèn như thế? Sự giàu sang và quyền năng vô cùng của Thiên Chúa phải được biểu tỏ một cách cực kỳ hoành tráng, khi Ngôi Hai giáng trần, mới là điều hợp lý. Thế nhưng, không! Đàng này, Ngài lại chọn cho mình một địa điểm và một cách thức ra đời vô cùng nghèo khổ và chua chát. Sinh ra trong một chuồng bò hôi thối, tanh tưởi. Chẳng một nụ cười chào đón, chẳng một tiếng vỗ tay hoan hỉ của trần đời có cả hàng tỷ người. Ngài đã đến trong cuộc đời lặng lẽ, và nghèo khó thế đấy. Ngài sinh ra đời trong âm thầm của cái tối đen đậm màu của không gian sắc lạnh và cái tối đen dầy đặc của cõi lòng con người. Không một ai biết Ngài sinh ra. Chính vì thế, Thiên Thần đã phải hiện ra với các mục đồng mà loan báo: “Này tôi báo cho anh em một tin mừng, Đấng Cứu Độ đã sinh ra”. Nhưng làm sao biết được Ngài chính là Ngôi Hai Cứu Thế? “Và đây là dấu hiệu để nhận ra Người: anh em sẽ thấy một trẻ sơ sinh bọc trong tã, nằm trong máng cỏ”.
1- Một trẻ sơ sinh.
Dấu hiệu thứ nhất và căn bản để nhận ra Ngôi Hai Thiên Chúa: Đó là một trẻ sơ sinh, một con người, chứ không phải là một đứa bé con nhà giàu hay nhà nghèo. Nghèo giàu là cái vỏ con người khoác lên đời mình, chứ không phải là bản chất của mình. Chúa xuống thế làm người, là một con người thật, như mọi người. Chúa sinh ra, là một đứa bé nhà nghèo, để bảo cho mọi người biết: Chúa đứng về những người bị bỏ rơi, bị nghèo đói. Giá trị căn bản, là một con người chứ không phải là nghèo hay giàu.
2- Bọc trong tã.
Con người luôn luôn cần hơi ấm. Giữa đêm đông lạnh lẽo đến cắt da, thế mà Ngài cũng chỉ có cho mình một cái tã mỏng manh. Con người ích kỷ và bóc lột nhau nhiều quá. Trong khi có những người chăn nệm cao dầy ấm êm, thế mà còn có vô vàn những người, nằm co ro đói rách, không một mảnh vải che thân. Có ai tội nghiệp cho Ngài không nhỉ?
3- Nằm trong máng cỏ.
Con Thiên Chúa nằm đấy, Hài Nhi Giêsu nằm đấy, trong một máng đựng cỏ khô, nằm chơ vơ đơn lạnh, đang cần lắm một vòng tay ấm, như muốn nói với mọi người: Người ta lạnh lùng và thù hận với nhau nhiều quá; Người ta phũ phàng và bạc bẽo với nhau nhiều quá. Hãy đưa ra một vòng tay, để ôm lấy những mảnh đời cô đơn lạc lõng. Hãy đưa ra một vòng tay để làm ấm lại, bao cõi lòng đang đẩy mình vào thất vọng, chán chường. Những dấu hiệu để nhận ra Ngôi Hai Thiên Chúa đơn giản và gần gũi quá, không có gì là xa lạ. Những dấu hiệu ấy, ta có thể gặp thấy trên mọi lối đi của đời ta.
Gợi ý suy niệm:
1- Bạn có nghĩ, tâm hồn bạn, là hang đá, để đêm nay Chúa giáng sinh không? Hang đá xưa còn tanh hôi hơn tâm hồn bạn nhiều?
2- Mùa giáng sinh, qua dấu hiệu Sứ Thần loan báo, bạn có gặp được Chúa Giêsu trên lối đường bạn đi hay không?
(Suy niệm của Lm Đaminh Đỗ Văn Thiêm - Trích trong ‘Tập San Tĩnh Tâm Giáo Phận Long Xuyên – 12/2011’)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét