Thiên đàng của bác ái.
27/02 – Thứ hai sau Chúa
Nhật 1 Mùa Chay
“Những gì các ngươi làm cho một trong các anh em
bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta”.
Lời Chúa: Mt 25, 31-46
Khi ấy, Chúa Giêsu phán
cùng các môn đệ rằng: “Khi Con Người đến trong vinh quang, có hết thảy mọi
thiên thần hầu cận, Người sẽ ngự trên ngai uy linh của Người. Muôn dân sẽ được
tập họp lại trước mặt Người, và Người sẽ phân chia họ ra, như mục tử tách chiên
ra khỏi dê. Chiên thì Người cho đứng bên phải, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Vua
sẽ phán với những người bên hữu rằng: “Hãy đến, hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc,
hãy lãnh lấy phần gia nghiệp là Nước Trời đã chuẩn bị cho các ngươi từ khi tạo
dựng vũ trụ. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho
uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi đã cho
mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm; Ta bị tù đày, các ngươi đã đến với
Ta”. Khi ấy người lành đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con thấy Chúa
đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ chúng con thấy Chúa là lữ khách mà
tiếp rước, mình trần mà cho mặc; có khi nào chúng con thấy Chúa yếu đau hay bị
tù đày mà chúng con đến viếng Chúa đâu?” Vua đáp lại: “Quả thật, Ta bảo các ngươi:
Những gì các ngươi đã làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây, là
các ngươi đã làm cho chính Ta”.
“Rồi Người cũng sẽ nói
với những kẻ bên trái rằng: “Hỡi phường bị chúc dữ, hãy lui khỏi mặt Ta mà vào
lửa muôn đời đã đốt sẵn cho ma quỷ và kẻ theo chúng. Vì xưa Ta đói, các ngươi
không cho ăn; Ta khát, các ngươi không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi
chẳng tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi không cho đồ mặc; Ta đau yếu và ở tù,
các ngươi đâu có viếng thăm Ta!” Bấy giờ họ cũng đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có
bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, khách lạ hay mình trần, yếu đau hay ở
tù, mà chúng con chẳng giúp đỡ Chúa đâu?” Khi ấy Người đáp lại: “Quả thật, Ta
bảo cho các ngươi biết, những gì các ngươi đã không làm cho một trong các anh
em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta”. Những kẻ ấy
sẽ phải tống vào chốn cực hình muôn thuở, còn các người lành thì được vào cõi
sống ngàn thu”.
Đó là lời Chúa
SUY NIỆM 1: Thiên đàng
của bác ái.
Một đêm trăng nọ, nhìn qua cửa sổ, một tu sĩ già
bỗng nhìn thấy một thiên thần đang ngồi viết trên một cuốn sách vàng. Lòng tràn
ngập hân hoan, vị tu sĩ rón rén đến gần và lên tiếng hỏi:
- Ngài đang viết gì trong quyển sách này thế?
Thiên thần trả lời:
- Ta đang ghi danh những ai yêu mến Thiên Chúa.
Vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vị tu sĩ mới hỏi xem
tên của mình có trong sách không.
Thiên thần giở từng trang, chăm chú đọc từng
hàng, nhưng không thấy tên ông.
Thế nhưng điều đó không làm vị tu sĩ thất vọng,
ông nói với thiên thần:
- Xin Ngài vui lòng ghi tên tôi như một thầy dòng
lúc nào cũng yêu mến tha nhân.
Thiên thần chiều ý ông, thế là tên ông được ghi
vào sổ vàng.
Tối hôm sau, thiên thần lại hiện ra và mở quyển
sổ vàng cho vị tu sĩ xem, lần này ông thấy tên mình dẫn đầu danh sách những
người yêu Chúa.
Sau khi vị tu sĩ gia qua đời, xem lại nhật ký của
ông, người ta thấy dòng chữ đầu tiên trong nhật ký chính là câu trích dẫn thư 1
Ga 4,20: “Nếu ai nói mình yêu mến Chúa mà lại ghét anh em mình, thì đó là kẻ
nói dối, vì kẻ không yêu mến người anh em nó thấy đó, tất không thể yêu mến
Thiên Chúa mà nó không thấy”. Tiếp theo lời trích dẫn vị tu sĩ ghi chú: “Tôi đi
tìm kiếm linh hồn tôi, nhưng tôi không thấy; tôi đi tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên
Chúa vượt thoát khỏi tôi; tôi đi tìm người anh em, tôi đã gặp được Thiên Chúa
và linh hồn tôi”.
Từ khởi đầu, dường như Thiên Chúa đã muốn tạo
dựng cho con người một thiên đàng vĩnh cửu trên trần gian này. Trong cơn gió
nhẹ của mỗi buổi chiều tà, Thiên Chúa đến truyện vãn với con người, đó là hình
ảnh một hạnh phúc vô biên mà con người có thể hưởng nếu ngay từ trần gian này.
Thế nhưng khi con người chối từ mối liên lạc với Thiên Chúa và chối bỏ chính
mình, con người cũng đánh mât hạnh phúc ấy. Ngôi Hai Thiên Chúa đã đến để tái
lập thiên đàng tại thế ấy cho con người, Ngài nói với con người rằng con người
sẽ có được thiên đàng ấy khi nó biết xây dựng sự hài hoà với Thiên Chúa và với
con người. Và vì Thiên Chúa tự đồng hoá với con người, nên chính trong sự hài
hoà với tha nhân, con người gặp gỡ Thiên Chúa và tìm lại được thiên đàng đã mất.
Có biết bao ý thức hệ và triết thuyết hứa hẹn cho
con người một thiên đàng tại thế, nhưng thứ thiên đàng ấy đã khong bao giờ đền,
mà thay vào đó chỉ là hoả ngục của hận thù và chết chóc mà thôi. Làm sao có thể
xây dựng được thiên đàng khi người ta chối bỏ hay chà đạp tha nhân, làm sao có
thiên đàng khi người ta lấy hận thù làm men cho xã hội. Ở đâu có Thiên Chúa, ở
đó là thiên đàng, nhưng ở đâu có tha nhân thì ở đó cũng có Thiên Chúa, bởi vì
con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Mỗi gặp gỡ với tha nhân, mỗi nghĩa cử làm
cho tha nhân là một bước tiến vào thiên đàng ngay từ cuộc sống này.
Xin cho chúng ta cảm nếm được hạnh phúc đích thực
khi phục vụ tha nhân, và xin cho chúng ta luôn ý thức tha nhân chính là nơi
chúng ta có thể gặp gỡ Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY
NIỆM 2: Người bên phải, kẻ bên trái
Khi Con Người đến trong vinh quang của Người,
có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển của
Người. Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trườc mặt Người và Người sẽ tách biệt
họ với nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê. Người cho chiên đứng bên phải
Người, còn dê ở bên trái. Bấy giờ Đức Vua mới phán với người đứng bên phải
rằng: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho
các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói các ngươi cho ăn; Ta
khát, các ngươi cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần
truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù,
các ngươi đã đến thăm.” Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa,
có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; có bao giờ
thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc? có bao giờ
chúng con thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến thăm đâu?” Để đáp lại Đức Vua
sẽ bảo rằng: “Ta bảo thật các ngươi: Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một
trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, thì các ngươi đã làm cho chính Ta
vậy”. (Mt. 25, 31-40)
Thánh Mát-thêu trình bày cho chúng ta cảnh
phán xét ngày tận thế không mấy ngoạn mục: không động đất, không có mặt trời
tối tăm, không có những vì sao tắt sáng. Chỉ mình Đức Giê-su trong vinh quang
đến ngự trên ngai, dấu chỉ uy quyền phán xét của Người. Uy quyền của Người bao
trùm khắp muôn phương: các thiên thần hầu cận, các dân thiên hạ tập hợp trước
dung nhan Người. Người ta nghĩ đến có việc gì xảy ra quyết liệt lắm, sau đó
không còn xảy ra như thế nữa. Hành động đầu tiên của Con Người là phân tách
khối người đó ra: bên phải là kẻ lành, bên trái là kẻ dữ, ở giữa là khoảng
trống. Hành động phân chia này thiết lập nên sự phán xét. Sau đó là những lời
giải thích về việc phán xét. Việc phán xét không theo chủng tộc như quan niệm
Do thái, nhưng theo đời sống luân lý của mỗi người.
Để thưởng cho các người lành bên phải, Đức Giê-su
đã phán rằng: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc hãy đến hưởng nước trời …”. Để
phạt kẻ dữ bên trái, Người phán: “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt
Ta mà vào lửa đời đời. Nước trời trước hết là ở gần Thiên Chúa. Còn lửa đời đời
là xa lìa Thiên Chúa. Hai nơi đối nghịch nhau đều là đích cuối cùng sau một
cuộc sống lâu dài mà Thiên Chúa hằng kiên nhẫn chờ đợi. Con Người chỉ đến phán
xét và chấm dứt lịch sử thế giới sau một thời gian Thiên Chúa kiên trì tìm kiếm
cứu chuộc loài người.
Những lý do xét xử là những nhu cầu trước mắt:
đói, khát, trần truồng, tù đầy, đau yếu. Người lành và người dữ đều ngạc nhiên
hỏi: “Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói khát, trần truồng, đau yếu, ngồi tù
đâu? Để đáp lại, Chúa đáp: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như
thế cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho
chính Ta vậy”. Vậy được hưởng nước trời hay bị vào lửa đời đời chính là tiếp
đón hay từ chối giúp đỡ Đức Giê-su Ki-tô hiện diện trong một kẻ khốn cực, chính
là làm hay không làm giúp người lân cận của mình.
Mùa chay thúc bách chúng ta sống Tin mừng hẳn
hoi, nghiêm túc. Sống lời Chúa nghiêm túc giúp chúng ta liên đới với mọi người
tốt đẹp ở đời này, đó là cửa vào nước trời đời đời.
G.M
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét