21/02 – Thứ ba tuần 7 thường niên.
"Con Người sẽ bị nộp. Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm
người rốt hết".
Lời Chúa: Mc 9, 29-36
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang
qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông
rằng: "Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị
giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại". Nhưng các ông không hiểu lời đó và
sợ không dám hỏi Người.
Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông:
"Dọc đàng các con tranh luận gì thế?" Các ông làm thinh, vì dọc đàng
các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất.
Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng:
"Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi
người". Và Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, rồi ôm nó mà nói với
các ông rằng: "Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh
Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải
đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Đấng đã sai Thầy".Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM 1: Làm tôi tớ mọi người
Ở cuối văn kiện Tòa Thánh, các Ðức Giáo Hoàng thường ghi dòng chữ
này cùng với chữ ký của mình: "Tôi tớ của các tôi tớ". Ðây là tinh
thần mà Chúa Giêsu muốn tất cả các vị lãnh đạo trong Giáo Hội phải có, như được
đề cập đến trong bài Tin Mừng hôm nay: "Ai muốn làm đầu thì phải làm người
rốt hết, và làm tôi tớ mọi người".
Cám dỗ về quyền hành và cám dỗ lạm quyền là sự kiện thường xuyên và
mãnh liệt đối với con người mọi thời. Chính những cám dỗ ấy cũng đã xảy ra cho
Nhóm Mười Hai Tông đồ. Thật vậy, vào chính lúc Thầy của các ông loan báo về
cuộc khổ nạn và cái chết của Ngài, thay vì dừng lại và chia sẻ với Thầy, hoặc
nếu chưa hiểu thì trao đổi với Thầy để am tường hơn, các ông đã có thái độ ích
kỷ, vụ lợi; các ông tưởng thời lập quốc của Ðấng Mêsia và ngày vinh quang của
các ông đã tới, thế là các ông bắt đầu tranh cãi về địa vị với nhau. Chính các
ông cũng cảm thấy sự tranh cãi như thế là đáng trách, bởi vì khi được Chúa
Giêsu hỏi, các ông đã làm thinh.
Và rồi sự việc đã diễn biến không như các ông tưởng nghĩ, bởi vì
đối với Chúa Giêsu, trong Nước Trời tồn tại ở trần gian này, cho dù vẫn có tôn
ti trật tự, nhưng đó là một trật tự lạ lùng: Người làm lớn sẽ là người hầu hạ
kẻ khác, người nhỏ nhất phải là đối tượng để được hầu hạ. Rốt cuộc, chúng ta có
thể hầu hạ ai chính là vì chúng ta muốn hầu hạ Chúa Giêsu trong họ, và chúng ta
có được hầu hạ ai, thì cũng chỉ vì họ đang hầu hạ Chúa Giêsu nơi chúng ta. Như
vậy, điều quan trọng không phải là làm lớn hay làm nhỏ trong Nước Trời, chỉ có
Thiên Chúa là nhân vật quan trọng trong Nước Trời, và làm lớn hay làm nhỏ, tất
cả đều phục vụ Thiên Chúa mà thôi.
Bài Tin Mừng hôm nay vẫn thường được dùng làm kim chỉ nam cho việc
thi hành quyền bính trong Giáo Hội. Nếu mọi người, kẻ cầm quyền cũng như người
dưới quyền đều hiểu và thực thi giáo huấn này, chắc chắn Giáo Hội sẽ trở nên
thu hút hơn đối với nhân loại, nhất là đối với con người hôm nay đã quá mệt mỏi
với những hình thức mị dân, lạm quyền, dua nịnh của giới lãnh đạo; người ta sẽ
nhận ra nơi đó khuôn mặt của Chúa Kitô một cách rõ ràng hơn, một Chúa Kitô lãnh
đạo bằng cách bị nộp, bị giết chết vì người khác.
Bao lâu xã hội loài người còn, thì bấy lâu bài học Chúa dạy hôm nay
vẫn còn giá trị, bởi vì cám dỗ về quyền lực và lạm quyền đã ăn sâu trong mỗi
người và trong mọi cơ chế xã hội. Nhưng để bài học ấy tác động mạnh mẽ và hữu
hiệu, chúng ta cần nghĩ tới hình ảnh của Chúa, Ðấng lãnh đạo dân Chúa, nhưng đã
trở thành tôi tớ cho mọi người.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 2: Để làm người lớn
Đức Giêsu và các môn đệ ra khỏi đó, đi băng qua miền Galilê. Nhưng
Đức Giêsu không muốn có ai biết, vì Người đang dạy các môn đệ rằng: “Con Người
sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và Người bị giết chết, rồi
sau ba ngày Người sẽ sống lại.” Nhưng các ông không hiểu những lời đó, và các
ông sợ không dám hỏi lại Người. (Mc. 9, 30-32)
Chúng ta đang sống trong một xã hội cạnh tranh gay gắt, một thế
giới mà con người giành giật nhau, tiêu diệt nhau khi người này làm trở ngại
cho thành công của người kia. Điều đó được thấy rõ trong quảng cáo. Bạn có thể
đọc trong mục rao vặt cúa những tờ nhật trình, những yêu cầu cần người đại loại
như sau: “Cần một thanh niên năng nổ, chiến thắng.” Đây không phải là một thông
tin của quân đội mà là của một xã hội bán những cái máy hút bụi. Người ta cần
một thanh niên năng nổ, chiến thắng đối với những khách hàng tình cờ. Người
thanh niên càng năng nổ, có tinh thần chiến thắng càng sẽ được tuyển vào làm
trong công ty. Hoàn cảnh trong Phúc âm hôm nay cũng gần tương tự. Các tông đồ
coi Nước Trời như chuyện buôn bán cạnh tranh vậy… thế là Chúa Giêsu phải lên
tiếng can thiệp.
Đây là lần thứ hai, Chúa Giêsu có ý loan báo cho các ông về cái
chết và phục sinh của Người. Giáo huấn này thật vô vị: Các ông chẳng hiểu, tệ
hơn nữa, cũng chẳng thèm hỏi han gì. Lời Chúa chẳng vang dội trong tâm khảm các
ông. Các ông bàn tán về đề tài các ông ưa thích: ai là người lớn hơn cả?
Về tới nhà
Về tới nhà, Chúa Giêsu ngồi xuống, quy tụ các môn đệ lại chung
quanh Người. Lần này, Người muốn cho các ông phải hiểu. Người dùng chính lời lẽ
của các ông để diễn tả: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt
hết, và làm người phục vụ mọi người.” Các ông muốn làm người lớn, là người quan
trọng trong Giáo hội, điều này chẳng phải là xấu. Các ông là người thế nào, có
tham vọng làm lớn tới đâu, thì Chúa nhận như vậy thôi, nhưng Chúa Giêsu chỉ cho
các ông phương thế làm lớn trong Giáo hội. Làm lớn, chính là trở nên người bé
nhỏ; làm người quan trọng, chính là coi mình chẳng là gì; là ông chủ, thì phải
làm người phục vụ; làm người đứng đầu thì phải làm người rốt hết.
Để cho các ông hiểu rõ sự nghịch lý này, Chúa Giêsu làm một dụ ngôn
bằng động tác: Người đem một em nhỏ, đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và
nói: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy…”
Em nhỏ ở đây, chính là biểu tượng của tất cả những gì bé nhỏ, hèn mọn, tùy
thuộc, cần được người khác chăm sóc, mà không thể cho lại được cái gì. Chúa
Giêsu hàm ý rằng điều làm cho người ta nên cao cả là khả năng tiếp đón bản thân
Người và khi người ta tiếp đón vì danh Người, một người yếu đuôí, vô phương tự
vệ, thì khả năng đó còn lớn hơn nữa bội phần. Ai trong anh em muốn làm người
đứng đầu thì hãy tự mình phục vụ những người ít được kính nể, những người bị
tước đọat nhất, hãy làm người phục vụ những người bé mọn nhất, và làm như thế
vì danh Thầy, bởi lẽ Thầy yêu cầu như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét