GIA ĐÌNH THÁNH TÂM

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Tuyển tập Xuân : Trầm Thiên Thu


Tuyển tập Xuân : Trầm Thiên Thu



Cảm Xuân
Xuân đến nhanh quá khiến đất trời như ngợp Xuân.
Xuân tươi đẹp và nhẹ nhàng. Thật vậy, Xuân đẹp với ngàn sắc hoa, những màu áo rực rỡ, và nhẹ nhàng với làn gió thoảng đưa nhẹ mát rượi. Nhưng tôi vẫn thấy Xuân ồn ào với những tiếng cười vui vẻ. Xuân còn ồn ào với cõi lòng rạo rực, một loại ồn ào mầu nhiệm, một dạng ồn-ào-tĩnh.
Đất trời vào Xuân, hoa lá reo vui nhảy nhót trong nắng vàng ươm như những lời tỏ tình dễ thương. Mọi vật dù quen thuộc nhất, thì với mùa Xuân cũng trở nên tuyệt mỹ trong vẻ diệu huyền. Viên sỏi nhỏ vẫn nằm im trên đường xuyên suốt thời gian, thế mà giờ đây hình như cũng vui vẻ và nhí nhảnh như cố bé lanh chanh đang đùa vui với mùa Xuân.
Đây hàng mứt, đó hàng dưa, kia hàng hoa,… Người qua, kẻ lại, việc mua bán tấp nập. Tiếng nhạc Xuân ùa ra đường, quyện vào không khí. Ngoại cảnh bắt buộc Xuân đến? Có thể là một phần. Và một phần do chính Xuân tự nguyện đến. Xuân phải là Xuân, Xuân luôn là Xuân, Xuân mãi là Xuân. Mỗi khi vui sống là Xuân hiện diện, như người ta thường nói:
 “Vui như Tết”.
Xuân gợi nhiều suy tư dù Xuân không nói. Để có được mùa Xuân tươi, phải có cuộc sống đẹp và được trang điểm bằng những hạt-ngọc-yêu-thương. Má đỏ, môi hồng, còn cần phải có một trái-tim-hồng biết chia sẻ hạnh phúc và cảm thông nỗi bất hạnh của tha nhân. Cuộc đời còn đau khổ thì chưa có mùa Xuân trọn vẹn. Hãy cố gắng biến những lời chúc Xuân thành sự thật. Đừng để chúng đơn thuần chỉ là những lời chúc phát ra từ đầu môi, chót lưỡi!
Niềm vui và hạnh phúc của chúng ta ở ngay trong niềm vui và hạnh phúc của người khác – dù người đó là người chưa hề biết mặt, chưa hề quen tên.

TRẦM THIÊN THU


CÁI TÁT

Gần 6 giờ mà tôi chưa muốn bỏ lớp chăn bông ấm áp. Cái lười bỗng dưng bao quanh tôi. Cố gắng lắm tôi mới có thể rời khỏi 4 chân giường. Tiếng mẹ tôi vọng lên từ nhà dưới: “Con gái giờ này chưa ngủ dậy nữa”.

i xuống nhà dưới. Còn đang mắt nhắm mắt mở, tôi nổ đom đóm mắt xây xẩm vì cái tát thẳng tay của mẹ. Đánh răng, rửa mặt xong, tôi lên nhà còn được nghe một bài morale dài dằng dặc của mẹ. Nửa tháng nay, quả thật tôi trở nên chây lười hẳn ra. Tôi kiếm đủ cớ để đi chơi với tụi bạn. Hết video đến game, hết Đầm sen tới Suối tiên, có khi còn lên cả Bửu long. Dĩ nhiên những lần đi như vậy sẽ mất nhiều thời gian, có khi tối mới mò về.

Xưa nay tôi sống trong một gia đình nề nếp hẳn hoi, có vẻ… gò bó – ít là theo tôi nghĩ. Tôi cho như vậy không phù hợp với thời đại. Tôi tự cho mình là lớn khi tôi đi mua những bộ đồ model chạy theo thị hiếu. Mỗi khi đi học trong chiếc áo dài trắng, tôi cho là quê mùa. Tôi còn trang điểm mỗi khi đi chơi, dù chỉ là một chút phấn son. Tôi lớn rồi!

Hôm nay, sau khi lãnh cái tát của mẹ, thật ra không đau lắm, nhưng thấm thía nhiều. Tôi không đi học dù hôm nay kiểm tra Toán. Tôi lên phòng, ngang qua tủ kiếng, tôi thấy mình đang lớn, lớn không như tôi nghĩ mà thực sự lớn của một con người toàn diện. Vâng, tôi trưởng thành hơn. Chải lại mái tóc óng đen thường được gội nước Bồ kết hảo hạng mẹ mua. Mắt tôi mờ đi, cổ tôi nghẹn lại rồi bật thành tiếng nấc, nhưng vẫn có chút kiêu sa của con gái đang lớn. Tôi chạy nhanh vào phòng rồi gieo mình lên giường và tấm tức khóc.

Đồng hồ điểm 11 tiếng. Tôi vùng dậy. Tôi không giận mẹ, mà tôi cũng không bao giờ có thể giận mẹ. Tôi thấy thương mẹ hơn bao giờ. Từng ngày mẹ tảo tần vì tôi, thế mà mẹ nói gì tôi cũng cãi lại. Tuổi mới lớn có những kiểu ngang bướng dai dột mà cứ cho là mình đúng. Nhờ cái tát sáng nay mà tôi đã kịp nhận ra những sai lầm của mình. Tôi thấy yêu chiếc áo dài, nó biểu hiện sự nết na, thùy mị, và nét dịu dàng của dân tộc Việt Nam. Tôi hiểu được rằng con người cốt ở đức hạnh, bề ngoài chỉ là giả tạo và mau qua.

Tôi vừa đứng dậy vuốt lại mái tóc thì tiếng bé Quyên reo vang lên từ dưới nhà: “Mẹ về”. Tôi xuống cầu thang và dự định sẽ xin lỗi mẹ về những lỗi lầm vừa qua.

Vừa thấy tôi, mẹ đưa ngay cho tôi chiếc quần jean mà tôi đã xin mẹ hôm trước. Tôi run run cầm lấy quà của mẹ. Bỗng dưng tôi không cầm được nước mắt. Tôi ôm mẹ, nép đầu vào ngực mẹ nghe từng nhịp đập yêu thương, khẽ thưa: “Con xin lỗi mẹ”. Mẹ âu yếm vuốt tóc tôi và nói: “Tình thương là tất cả, con gái cưng của mẹ!”

Tôi muốn nói nhiều mà chẳng nói được gì thêm, chỉ biết khóc trên vai mẹ, cảm nhận tình thương vô biên của mẹ vẫn luôn dành cho tôi…

Chợt tiếng hát từ nhà hàng xóm vọng sang: “Mỗi mùa Xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi, mỗi mùa Xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần… Mẹ già như chuối chín cây, gió lay Mẹ rụng, con phải mồ côi…”. Ca khúc “Mừng Tuổi Mẹ” của Ns Trần Long Ẩn như xoáy vào lòng tôi khiến tôi nhận thấy mình đang hạnh phúc vì đang còn Mẹ, và tôi chợt thương những người không còn Mẹ. Họ buồn biết bao vì không có Mẹ để mừng tuổi ngày Xuân!

TRẦM THIÊN THU




CHUYỆN ĐÊM GIAO THỪA
Tác giả Fay Weldon

Cha mẹ cô theo lối cổ, đặt tên cô là Eve, với hy vọng cô sẽ có tố chất nữ tính thuần túy. Và đầu tiên chắc chắn là vậy. Cô sinh vào đêm giao thừa năm 1932, kháu khỉnh và dễ thương. Cha mẹ rất yêu thương cô. Nhưng giao thừa năm 1935, một bé trai sinh ra và được gọi là Adam, với hy vọng nó đủ tố chất nam tính. Và cậu đã như vậy.
Eve nhìn em bé trên tay mẹ và nói:
 “Trả nó về cửa hàng đi, con không thích nó”. Đó là sự thù ghét kéo dài suốt 74 năm, chính xác là giáng sinh năm 2006. Lúc đó cha mẹ cô không còn nữa nên không biết con gái mình thế nào.
Cô đặt cậu em vào chiếc nôi, cúi xuống nhìn mặt em. Cô mở vòi nước ấm khi em trai tắm. Thật ngẫu nhiên vì hai chị em sinh cùng ngày, cùng tháng. Các gia đình hạnh phúc đều mong sự ngẫu nhiên đầy ý nghĩa này. Nhưng cha mẹ của Eve có ý nghĩ khác. Họ bận rộn mở công ty ấn loát Hambeldon để làm giàu và lưu ý nhiều thứ khác.
Khi Eve 6 tuổi, nó nhốt em trai 3 tuổi vào chiếc rương trên gác, rồi nó ném chìa khóa đi, bỏ em trai suýt chết. Người ta hỏi nhà chiêm tinh. Chuyên gia nói rằng dù cả hai sinh với sao Thái dương ở cung Dương cưu, Eve có sao Thổ, sao Kim và sao Hỏa gắn kết rất mạnh ở cung Bảo bình tại căn nhà thứ hai và “khắc” với sao Thủy của Adam, định vị tương tự, các mối quan hệ không thể cải thiện.
Cha mẹ giải quyết vấn đề bằng cách gởi Eve đến ở nhà bà con tại Canada. Thế chiến II bùng nổ. Cuộc xâm lăng của Hitler xảy ra từng phút, trẻ em được đưa ra khỏi nước Anh để tìm lối thoát. Adam được giữ lại ở nhà. Nó sẽ đi học, nhưng rồi lại đi Rugby. Một sự giáo dục tốt cho con trai. Học xong, hôn nhân là chuyện dĩ nhiên của các cô gái.
Cha mẹ mất từ lâu. Bây giờ thì quá trễ để xin lỗi với bất kỳ ai. Người ta có thể tự nguyền rủa mình hoặc đổ lỗi cho số phận. Đôi khi người ta quên cả Thiên Chúa, Đấng tạo dựng nên mình và yêu thương mình vô cùng.
Trễ còn hơn không bao giờ. Ngày 31/12/2006, giao thừa, sao Thái dương ở cung Kim ngưu, sao Hỏa và sao Thủy cũng có liên kết, một ngày tốt cho cả hai. Sinh nhật thứ 75 của Eve và sinh nhật thứ 72 của Adam. Họ mắc nợ nhau nên kết hợp tổ chức sinh nhật và tiệc mừng năm mới. Họ làm vậy để tránh xa các cổ đông. Tiền lời giảm. Người ta xì xầm rằng ngày nay làm việc theo nhóm và hợp tác là yếu tố chính để thành công trên thương trường. Người ta còn bàn tán rằng các kẽ hở trong việc quản lý không tốt cho ai hết. Tin đồn! Để tôi giải thích.
Eve 15 tuổi khi cô trở về Anh. Chú và dì ở Canada đành để cháu gái về quê. Cô đã trưởng thành hơn khi vắng em trai. Cô học đại học và làm ở ngân hàng, xinh xắn, ngọt ngào, mặc áo cổ chữ V trông rất gợi cảm, nhưng chững chạc hẳn ra.
Cô bắt gặp cái nhìn của Adam khi vào căn nhà mới ở Esher. Trông cậu tự tin. Cậu không thông minh và cạnh tranh như chị, nhưng cậu dễ nhìn và hấp dẫn. Sao Kim ở cung Hổ cáp mà. Cậu luôn nghĩ về điều gì đó tốt đẹp hơn có thể đang ở phía chân trời. Cậu không lập gia đình. Adam nói với Eve:
 “Không thể liều được”. Cô cho cậu là “bóng”. Cô hỏi: “Giả sử các đứa trẻ đều như em thì sao?”
Cô lập gia đình, có hai con trai thông minh và đẹp trai, đều ở cung Bảo bình. Cô không nói xấu ai, ngoại trừ… Adam! Khi cô 45 tuổi, cô làm mọi người ngạc nhiên vì cô giải phẫu thẩm mỹ nâng mũi, sửa cằm và cắt mắt.
Adam nhìn có vẻ già trước tuổi, hói đầu, không hấp dẫn với phụ nữ. Còn Eve trông càng đẹp ra. Chồng mất. Cô có tình yêu mới dù ở tuổi thất thập. Adam tham gia công ty gia đình. Người cha bị bệnh Alzheimer rồi qua đời. Người mẹ bị nứt xương hông và cũng qua đời. Adam và Eve chỉ miễn cưỡng gặp nhau ở buổi họp. Cũng như mẹ, Eve là người canh tân. Cô muốn chính các con mình điều hành công ty.
Nếu Adam chết trước, cổ phần của cậu sẽ thuộc về Eve, va rồi sẽ thuộc về các con. Nếu cô chết trước thì tất cả là của Adam. Các thư mời công ty cổ phần được gởi đi vào tháng 11/2006. Adam muốn ghi “Adam & Eve Hambeldon”, Eve muốn ghi “Eve & Adam Hambeldon”. Adam hỏi:
 “Sao vậy? Em ghi theo mẫu tự mà”. Eve nói: “Nhưng chị sinh trước mà”. Mỗi người một ý, không ai chịu ai. Adam nói: “Được, cứ ghi Eve và Adam Hambeldon”.
Adam đón Eve đi dự tiệc. Cô có cảm giác được quan tâm. Nhưng vừa đi một chút, cô nói:
 “Dừng lại, chị quên đôi giày”. Cậu nói: “Chị đang đi giày mà”. Cậu nói: “Đôi giày dự tiệc kìa. Phải quay lại thôi. Chị không thể đi đôi giày này”. Adam nhìn chị. Eve nói: “Tin chị đi, chị của em mà”. Cậu nói: “Đó mới là vấn đề”.
Nhưng rồi chị em cũng thuận thảo từ sau bữa tiệc đêm giao thừa. Việc Chúa làm không ai hiểu hết. Họ cùng đi thăm mộ cha mẹ, và cùng xin lỗi nhau. Tất nhiên họ phải xin lỗi Chúa vì đã không biết yêu thương nhau như Chúa dạy. Họ bỏ qua hết những gì thuộc về năm cũ để bắt đầu một năm mới tốt đẹp, tràn đầy tình chị em, tình người và tình yêu Thiên Chúa… Đúng là một phép lạ!
TRẦM THIÊN THU
(Nguyên tác A Tale for New Year’s Eve của Fay Weldon)

Mùa Xuân Hồng Ân



Năm năm thấm thoát. Năm mùa Xuân lạ. Anh đã yêu từ lúc nào mà không thể xác định thời điểm, chỉ biết là năm mùa Xuân đã đi qua. Tình yêu trừu tượng và bí ẩn biết bao!

T rong một dịp sinh nhật cô bạn học, anh quen nàng thật hy hữu. Thấy anh đang ngồi lặng lẽ mình ên, một cô gái có ngoại hình “dễ nhìn” đến mời anh nâng ly, lóng ngóng thế nào mà làm đổ nước ngọt lên anh. Thế là “đi đời” chiếc áo “ăn nói” của anh rồi còn gì! Cô sững người, đỏ mặt và bối rối xin lỗi anh. Nhìn mặt thấy “thương” luôn. Chẳng ai lại nỡ giận lúc con gái “tỏ lòng sám hối” như vậy chứ nói chi anh. Thường thì anh rất thẳng tính, ít nói, nhưng gặp cô gái này bỗng dưng anh “biếu không” cho nàng một nụ cười hiền hết biết. Rồi hai người như quen nhau từ lâu, chuyện nổ như bắp rang. Từ đó, họ trở thành thân quen, thường điện thoại cho nhau và cùng nhau đi chơi.

Anh vui hơn khi biết nàng cũng có đạo Công giáo và luôn hăng say trong việc hoạt động truyền bá Lòng Chúa Thương Xót. Thì ra Thảo Trầm là thư ký của cộng đoàn Lòng Chúa Thương Xót giáo xứ Bình Thường, giáo hạt Vô Thường. Một cô gái trẻ mà “chịu” hoạt động công tác hội đoàn như vậy thì kể cũng… “đặc biệt” thật.

Thời gian cứ êm đềm trôi qua, như vừa vô tình vừa cố ý. Thời gian vừa nhanh vừa chậm, vừa ngắn vừa dài. Nắng mưa cứ luân phiên giao mùa. Công việc cũng giao mùa. Tình bạn “chuyển hệ” thành tình yêu theo đúng quy luật càn khôn. Hạnh phúc dâng trào. Tình yêu của họ vẫn thuần khiết như đóa huệ dù lòng họ không ngừng vỗ sóng yêu thương…

Đột nhiên, vào một buổi chiều, anh nhận được email của nàng. Anh nghe reo vui trong lòng. Nhưng anh chợt “xìu” ngay như trái bóng xì hơi khi thấy tờ giấy chỉ vỏn vẹn đúng 20 chữ (bằng tuổi nàng):

Anh,

Không đủ can đảm nói trực tiếp với anh. Mong anh thông cảm. Ba ngày nữa em xuất ngoại.

THẢO TRẦM

Thế thì… tiêu! Anh cười “xót xa” một mình. Anh hiểu. Thảo Trầm không đủ can đảm gặp anh lúc này. Anh cũng cảm thấy lưỡng lự, có lẽ không thể gặp nàng. Gặp lúc này chỉ thêm lưu luyến, có thể gây cho nàng khó xử, chồng chất thêm nỗi buồn mà thôi. Nàng không nói rõ nhưng anh cũng đoán được điều gì đó cần hiểu ngầm qua cách nói úp úp mở mở của nàng. Gia đình nàng không muốn họ quen nhau vì nhiều lý do. Có lẽ anh đoán đúng. Nỗi buồn chợt dâng cao, mênh mang và da diết. Dĩ nhiên anh không thể tiễn nàng dù lòng anh rất muốn, nhưng anh chỉ dám nhắn gởi lời từ giã và cầu chúc qua tin nhắn điện thoại: “Chúc em bình an”. Có thể chuyện tình của họ cũng ngắn ngủi và mau qua như mưa bóng mây!

Thời gian lặng trôi. Có yêu mới thấm thía thế nào là nỗi khổ ray rứt tâm can. Nỗi nhớ quay quắt. Ý nghĩ rối bời, đan xen lung tung… Lòng cứ dặn lòng thôi mơ nhưng mộng lại càng đầy, càng nhiều. Vu vơ chờ, mong manh đợi, dẫu biết chiêm bao chỉ là mộng mị. Rồi tình cũng chỉ còn là vài trang giấy.

Những lá thư thưa dần theo thời gian, rồi bặt vô âm tín. Mơ mộng chan chứa hạnh phúc là khoảng chờ đợi, là nỗi niềm hoài vọng. Đó là cuộc đời. Anh tự an ủi. Mong chi nữa khi Thảo Trầm đâu còn là một cô bé chân chất và dung dị như ngày nào, mà nay nàng là Việt kiều rồi. Cuộc sống khác nhau, văn minh khác nhau. Càng cố quên càng nhớ thêm. Đó là cái nghịch lý trong tình yêu. Nỗi bâng khuâng xếp chật thời gian, những ngày tháng trôi đi chầm chậm. Mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, cách xa như âm dương cách trở. Không ai có quyền trách cứ hoặc đòi hỏi nhau gì hơn.

Lời lẽ nàng chân thật và tha thiết bao nhiêu thì giờ đây lại hóa phũ phàng bấy nhiêu. Phải chăng lòng chân thật thường là lỗi lầm và hầu như luôn là sự vụng về, như Delaroa đã nói? Có thể lắm. Buồn thì anh chỉ biết nghe nhạc, lúc thì nghe thánh ca, lúc thì nghe nhạc đời. Những bản tình ca xoáy vào tim anh khiến anh ngỡ như đang nghe bản nhạc “Ngày Chủ Nhật Đen” của nhạc sĩ Rulance vậy (*). Anh buột miệng: “Lạy Chúa, con tín thác vào Ngài”.

o0o

Phố xá nhộn nhịp hơn vào những giờ khắc cuối năm. Anh thả mắt xuống đường nhìn dòng người qua lại với dáng vẻ vội vã. Nhịp tĩnh mà động. Anh thấy người bưu tá dừng xe trước cổng. Anh chạy ra khi nghe gọi tên mình. Bất ngờ. Anh không dám tin vào mắt mình khi nhìn tên người gởi: Thảo Trầm.

Anh bồi hồi. Buồn vui lẫn lộn. Điềm lành hay điềm xấu? Ý nghĩ cứ giằng co trong anh. Bặt vô âm tín từ lâu, tình như ngủ say giấc sầu đông. Hy vọng trong anh quá mong manh như tơ mà sợi nhớ trong anh như mạng nhện chằng chịt ngày tháng và sợi thương vẫn giăng kín ngõ hồn. Kỷ niệm cũng như hóa xơ cứng. Thời gian và thế thái nhân tình mà! Lẽ nào…? Anh kìm nén xảm xúc để đủ bình tĩnh mở thư. Trang thư thật dài. Lại một bất ngờ nữa đối với anh!

Boston, ngày… tháng… năm…

Em rất buồn khi anh không đến tiễn em hôm đó. Anh có biết là em buồn tới mức nào không? Suốt chuyến bay từ Việt Nam tới Mỹ, em không sao ngăn được nước mắt trào tuôn. Lúc đó, nếu có anh để em gục đầu vào vai anh thì chắc áo anh ướt đẫm như lần nào đó em đã đổ nước ngọt vào anh thôi. Cõi lòng em cứ nặng trĩu vì nhớ anh thật nhiều.

Còn anh, lúc này ra sao? Có gì thay đổi trong anh không? Có khi nào anh buồn và chợt nhớ về em không? Anh vẫn khỏe và vẫn viết nhạc chứ? Ở đây lạnh và buồn lắm, anh biết không? Cứ gọi tên anh mà nghe lòng buồn hơn. Đừng giận và đừng trách em vì làm anh khổ vì em nghe anh. Lúc nào em cũng nhớ anh, cứ mở mắt ra là em nhớ anh. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, em chỉ biết cầu cho anh bình an và thành công. Hãy giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya, vì lúc này em đâu có ở bên anh mà chăm sóc cho anh được.

Người yêu ơi! Anh đã chinh phục trái tim em. Em lỡ yêu anh rồi nên không thể quên anh và cũng không thể xa anh. Anh có nghe em gọi anh không? Nói với em đi anh. Đừng mê nhạc quá mà quên em kẻo người yêu nhỏ của anh sẽ giận hờn đó nghe chưa? Ghét anh lắm đó!

Em có lỗi với anh vì lâu nay em không viết thư cho anh. Nhưng em vẫn nhớ đến anh và cầu nguyện cho anh hằng đêm trước khi đi ngủ. Em tín thác tất cả Lòng Chúa Thương Xót, trong đó có tình yêu em dành cho anh. Em có ý muốn xác định tình yêu mình và có thêm thời gian để gia đình em hiểu rõ chúng mình hơn. Em cần có anh. Anh đừng ngại, cũng đừng nghĩ vu vơ nữa. Em chưa về nước lúc này được. Hẹn gặp anh vào dịp Tết Nguyên đán sắp tới. Em sẽ về để chung tay góp phần xây dựng quê hương, nhất là em muốn bù đắp cho anh. Nghe tin bão liên tục đổ bộ vừa qua đã để lại nỗi tang thương cho nhiều gia đình, nơi em đã sinh ra và lớn lên, khiến lòng em quặn đau. Hãy tin tưởng ở em. Chờ nhau, anh nhé! Cho em gởi lời chúc sức khỏe gia đình. Viết cho em ngay nha anh. Thư anh là nguồn động viên cho em rất nhiều đó. Mong thư anh. Chúc anh khỏe và gặp nhiều may mắn.

Thương nhớ dành trọn cho anh,



THẢO TRẦM

Anh lặng người đi. Cảm giác khó tả. Anh ngơ ngẩn nhìn lá thư như cánh en đưa tin Xuân. Cứ vui vui, cứ lâng lâng xao xuyến, ngồn ngộn cõi lòng. Nửa thực, nửa mơ. Mới nghe tin nàng về mà lòng anh nôn nao khó tả, lóng ngóng chờ đợi. Anh bất ngờ quá! Anh nhìn ra xa, thầm nói:“Tạ ơn Chúa. Thảo Trầm ơi! Đừng giận anh vì những suy nghĩ không đúng về em. Yêu em, sợ mất em nên anh nghĩ vậy thôi. Hãy mau về, em nhé! Có em, hẳn mùa Xuân này sẽ tuyệt vời hơn bội phần. Anh vẫn đêm ngày chờ em. Nhớ em nhiều lắm!”

Cây mai trước cửa có đóa mai vừa nở sớm rực vàng. Trời đất giao mùa. Và lòng anh bất ngờ cũng giao thừa, giao thừa sớm. Anh vào lấy cây ghi-ta vừa đệm vừa hát khe khẽ: “Happy New Year…”. Ý Chúa thật là mầu nhiệm: “Tất cả là Hồng ân” (Rm 4:16) và “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Tv 136).

Anh quá bất ngờ, anh không dám tin vào những dòng thư kia, thư gởi qua đường bưu điện chứ không phải e-mail. Anh mỉm cười và thầm nghĩ: “Ý Chúa mầu nhiệm, mà cô nàng cũng bí ẩn quá!”. Nắng như vàng hơn và ấm áp hơn, trời như xanh trong hơn. Đối với anh chắc hẳn đây là Mùa Xuân Hồng Ân, Mùa Xuân của Lòng Chúa Thương Xót:“Hồng ân Thiên Chúa bao là, muôn đời con sẽ ngợi ca Ơn Người”.

TRẦM THIÊN THU

---------------------------
(*) Nhạc sĩ Rulance (Pháp) đã sáng tác bản nhạc “Ngày Chủ Nhật Đen” (Black Sunday) vào năm 1932. Sau được đổi tên là “Lời Mời Của Ma Quỷ”. Nó tồn tại 13 năm và đã khiến hơn 100 thính giả tìm đến chốn Tây Thiên. Chưa nhà soạn nhạc hoặc chuyên gia tâm lý nào lý giải nổi tại sao ai nghe xong bản nhạc đó đều muốn chết. Các đài phát thanh và truyền hình Anh, Mỹ, Pháp và Tây ban nha đã phải tổ chức hội thảo đặc biệt để kêu gọi các nước Âu Mỹ ngăn chặn sự lan tràn của bản nhạc này. Mãi đến năm 1945, “Lời Mời Gọi Của Quỷ” mới bị hủy. NS Rulance hối hận và nói: “Không ngờ tác phẩm của con lại làm cho đồng loại đau khổ đến thế. Xin Chúa trừng phạt con ở thế giới bên kia”. Dù bản nhạc đó có ma lực kỳ diệu đến thế, nó vẫn là một kiệt tác, và hẳn ai cũng phải công nhận rằng NS Rulance thực sự là một tài năng đặc biệt, vĩ đại, phi thường và xuất chúng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét