GIA ĐÌNH THÁNH TÂM

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

0/01 – Thứ ba – Mùa Giáng Sinh


"Hoá bánh ra nhiều, Chúa Giêsu tỏ ra Mình là Đấng Tiên tri".

Lời Chúa: Mc 6, 34-44

Khi ấy, Chúa Giêsu xem thấy dân chúng đông đảo thì động lòng thương xót họ, vì họ như chiên không người chăn giữ, và Người bắt đầu giảng dạy họ nhiều điều. Và khi giờ đã muộn, các môn đệ đến thưa Người rằng: "Chỗ này hoang vắng, mà giờ đã muộn, xin Thầy giải tán họ, để họ đi tới các làng các xóm gần đây mà mua gì ăn". Chúa Giêsu trả lời họ rằng: "Các con hãy cho họ ăn đi". Họ thưa Người: "Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng bạc bánh để phát cho họ ăn". Người nói với họ: "Các con có mấy cái bánh? Hãy đi xem". Khi biết được rồi, họ thưa: "Có năm cái bánh và hai con cá". Người ra lệnh cho họ bảo mọi người ngồi xuống làm thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ ngồi xuống từng nhóm, chỗ một trăm, chỗ năm mươi. Người cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời mà chúc tụng, rồi bẻ bánh ra và trao cho các môn đệ, để họ phân phát cho người ta; còn hai con cá, Người cũng chia cho mọi người. Và tất cả đều ăn no. Mụn bánh và cá còn dư lại, người ta lượm được mười hai thúng đầy. Mà số người ăn là năm ngàn người.

SUY NIỆM 1: Bánh hóa ra nhiều

Con người chúng ta dễ động lòng trắc ẩn khi đứng trước một cảnh tượng tang thương nào đó. Ai lại không mủi lòng khi đứng trước một cảnh đau lòng xót dạ như chết chóc hay tai họa ập đến. Lòng người ít khi trở thành chai đá, sắt thép, vô tri trước những nỗi đau khổ bất hạnh của đồng loại mình. Có khác nhau chẳng qua là có người nhậy bén hay ít nhậy cảm hơn mà thôi. Chúa Giêsu cũng mang thân phận con người, Ngài cũng có trái tim biết cảm động như chúng ta nhưng Ngài là Thiên Chúa, Ngài thấy rõ tất cả trong tâm khảm của mỗi người, và vì thế Ngài càng nhậy cảm hơn chúng ta gấp trăm ngàn lần.

Khi nhìn thấy đám đông theo Ngài để nghe giảng dạy, vì từ trước đến giờ có ít người giảng dạy cho dân chúng trong lúc họ muốn được nghe giảng dạy. Vì thế Ngài động lòng thương xót, Ngài thương xót cho sự bơ vơ của họ. Chính vì thế mà Ngài đã say sưa giảng dạy cho họ đến nỗi quên cả không gian và thời gian, quên cả việc nghỉ ngơi ăn uống và những nhu cầu của thân xác.

Dân chúng vẫn theo bước Chúa đi vào nơi hoang vắng để nghe Ngài giảng dạy, và trời đã xế chiều mà Lời Chúa giảng dạy đang còn hấp dẫn lôi cuốn họ khiến họ quên cả đường sá xa xôi, quên cả đói khát. Và các môn đệ thấy giờ đã muộn, các ông nhắc Chúa Giêsu nhớ lại hiện tại: “Chỗ này hoang vắng mà giờ đã muộn, xin Thầy giải tán họ để họ đến các làng mạc gần đây mà mua gì ăn”.

Chúa Giêsu muốn thử lòng các môn đệ nên bảo các ông hãy liệu cho họ ăn đi. Ngài đâu nỡ lòng nào mà để cho dân chúng trở về trong lúc bụng còn đói và thân xác mệt nhoài vì theo Ngài nghe giảng, nên Chúa Giêsu đã làm phép lạ cho năm chiếc bánh và hai con cá hóa ra nhiều để nuôi tất cả mọi người ăn no nê. Số người ăn là trên năm ngàn người và lượm được số bánh còn dư là mười hai thúng đầy.

Trong cuộc sống của chúng ta, nhiều khi niềm tin của chúng ta còn yếu kém, nên đi theo Chúa nhưng tâm hồn chúng ta vẫn còn do dự, so đo tính toán. Chúng ta lo tiến mà cũng lo tính mưu kế lỡ thất bại thì có đường rút lui. Với tâm trạng đó thì làm sao chúng ta có thể dấn thân trọn vẹn cho Thiên Chúa được: “Hãy tìm sự công chính trước, mọi sự khác Chúa sẽ thêm sức bổ túc cho chúng ta sau”.

Vua Salômôn chỉ xin sự khôn ngoan để cai trị dân Chúa mà không xin sự giàu sang phú quý và những điều khác. Nhưng Thiên Chúa chẳng những ban cho Salômôn sự khôn ngoan để cai trị dân Chúa mà còn ban cho ông sự giàu sang phú quý mà thế gian vẫn hằng mong ước.

Chúng ta cầu xin Chúa ban cho có nhiều tâm hồn tận hiến cho Thiên Chúa để dấn thân phục vụ tha nhân, vì biết bao nhiêu người đang tìm kiếm, đang muốn nghe Lời Chúa nhưng không ai rao giảng Lời Chúa cho họ. Không phải lỗi ở họ nhưng là vì thiếu thợ gặt trong khi lúa chín đầy đồng. Tâm thức lo âu đó khiến chúng ta hãy cùng với Giáo Hội thao thức góp lời cầu nguyện để Chúa ban nhiều thợ gặt đến gặt lúa của Người.

Ăn uống là một vấn đề thiết yếu để duy trì và phát triển sự sống con người. Do đó chúng ta có thể coi trọng vấn đề ăn uống nhưng chúng ta cũng đừng có quan niệm “sống để mà ăn” nhưng là “ăn để mà sống”. Người ta thường nói: “Tìm một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp” làm cho con người chúng ta tranh giành nhau về miếng ăn không mấy tốt đẹp.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy trên năm ngàn người dù theo Chúa Giêsu suốt ngày để nghe giảng dạy, dù đói, dù mệt mỏi nhưng họ vẫn nghe lời Chúa Giêsu, họ ngồi xuống làm thành từng nhóm trên cỏ xanh. Họ lặng lẽ bình tĩnh hiền lành, ngồi thành từng nhóm 100, chỗ 50. Họ không chạy ngược xuôi, không lộn xộn la ó mất trật tự. Đó là một thái độ sống chúng ta cần suy nghĩ để từ đó rút ra một bài học cho chúng ta trong cuộc sống, nhất là trong cách cư xử, tiếp xúc làm sao để ăn ở với nhau cho hòa thuận, yêu thương, thông cảm, nhường nhịn nhau như anh em con cùng một Cha chung trên trời.

Lạy Chúa, xin Chúa ban cho Giáo Hội Chúa có nhiều tâm hồn biết khoan dung, độ lượng, hy sinh dấn thân phục vụ cho sứ mệnh tông đồ để mở mang nước Chúa. Xin Chúa cho mỗi người chúng con luôn biết sống yêu thương, hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau như anh em trong một gia đình có Chúa là người Cha đầy tình yêu thương tha thứ. Amen.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 2: Bánh hóa nhiều lần thứ nhất.

Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy Chúa Giêsu đã tỏ lộ chính cõi lòng của Ngài, cõi lòng của một mục tử: khi thấy dân chúng đông đảo, Chúa động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn.

Việc Chúa tỏ mình bao giờ cũng nhằm làm cho con người được sống và sống hạnh phúc. Chúa đến với con người không phải để đè bẹp hay để làm con người phải sợ hãi, nhưng Ngài đến để yêu thương, để cứu độ con người. Thật vậy, khi Chúa tỏ lộ tấm lòng mục tử của Ngài, thì cảnh bơ vơ lạc lõng của người ta không còn nữa. Tấm lòng mục tử của Ngài không dửng dưng trước nỗi bi đát của con người. Tấm lòng ấy đã làm mọi sự vì con người và cho con người. Và qua tấm lòng ấy, người ta còn nhìn ra chính tấm lòng của Thiên Chúa: Chúa Giêsu chính là ân huệ bằng xương bằng thịt mà Thiên Chúa tặng ban cho nhân loại.

Đứng trước sự tỏ lộ đầy yêu thương ấy, chúng ta hãy có thái độ biết ơn và vui mừng, cố gắng trở nên những con chiên ngoan hiền bên vị Mục tử nhân hậu và cùng với Ngài tỏ lòng cảm thương những con chiên bơ vơ lạc lõng.

(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét