Vị Vua Nhân Từ
13/03 – Thứ13/03 – Thứ ba sau Chúa Nhật 3 Mùa Chay
"Nếu mỗi người trong chúng con không tha thứ
cho anh
em, thì Chúa Cha cũng không tha thứ cho chúng con".
Lời Chúa: Mt 18, 21-35
Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng:
"Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần?
Có phải đến bảy lần không?" Chúa Giêsu đáp: "Ta không bảo con phải
tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy. Về vấn đề này, thì Nước Trời cũng
giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. Trước hết, người ta dẫn đến vua
một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh
bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình
dưới chân chủ và van lơn rằng: "Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và
tôi sẽ trả cho ngài tất cả". Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha
nợ cho y. Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm
lấy, bóp cổ mà nói rằng: "Hãy trả nợ cho ta". Bấy giờ người bạn sấp
mình dưới chân và van lơn rằng: "Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi
sẽ trả hết nợ cho anh". Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục,
cho đến khi trả nợ xong. Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ
liền đi thuật với chủ tất cả câu truyện. Bấy giờ chủ đòi y đến và bảo rằng:
"Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin
ta; còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương
ngươi?" Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ.
Vậy Cha Ta trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các
con không hết lòng tha thứ cho anh em mình".
Đó là lời Chúa
SUY NIỆM 1: Vị Vua Nhân Từ
"Thương thân thì dễ mà thương người thì
khó". Người ta thường hào phóng dễ dãi đối với mình và chặt dạ khắt khe
với kẻ khác. Khi ông Phêrô hỏi Chúa là mình phải tha thứ cho anh em bao nhiêu
lần, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn người mắc nợ không biết thương xót để dạy các
môn đệ của Người phải có lòng khoan dung với kẻ khác như Thiên Chúa Cha luôn
khoan dung đối với họ.
Sau khi nghe Chúa Giêsu dạy về việc sửa lỗi cho
anh em, ông Phêrô nhanh nhẩu hỏi Người về việc tha thứ. Vốn là người bộc trực,
ông nghĩ rằng: Các Rabbi ngày xưa bảo có thể tha thứ cho kẻ khác đến bảy lần là
đã quá nhiều rồi. Nào ngờ Chúa Giêsu đưa ra con số phải tha đến những bảy mươi
lần bảy, tức là tha thứ luôn mãi không cùng. Biết thế nào rồi Phêrô và các môn
đệ cũng ấm ức về chuyện này, Chúa Giêsu kể câu chuyện hai người mắc nợ để giúp
các ông, cũng là giúp chúng ta có một cái nhìn sâu xa hơn về việc tha thứ.
Thông thường, khi bị người khác xúc phạm, chúng
ta cảm thấy mình bị thương tổn ghê gớm. Trong bài dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể ra
trên đây, nhân vật đáng được để ý và đáng phải noi gương chính là vị vua nhân
từ. Ông đã tha cho kẻ mắc nợ mình mười ngàn nén vàng. Ðể nhấn mạnh đến lòng
khoan nhân của vị vua, Chúa Giêsu đã đưa ra một con số khổng lồ, mỗi nén vàng
là sáu ngàn quan, tương đương với sáu ngàn ngày công; mười ngàn nén vàng tức là
sáu triệu ngày công. Mỗi năm chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, vậy làm sao y có
thể và có đủ ngày giờ để trả được món nợ kếch sù kia. Thế mà nhà vua đã tha hết
cho y. Còn người bạn chỉ mắc nợ y có một trăm quan, tương đương với một trăm
ngày công; nếu ra sức làm, chỉ trong ba tháng mười ngày là có thể trả hết nợ.
Thế mà y nhất định đòi ngay cho bằng được. Tấm lòng của đức vua thì quá bao la,
còn tấm lòng của y thì hết sức hẹp hòi.
Tấm lòng của Thiên Chúa thì quá bao la còn tấm
lòng của chúng ta thì hết sức hẹp hòi. Chúng ta đã xúc phạm đến Thiên Chúa và
đến anh chị em không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng ngần ấy lần Thiên Chúa đã
tha thứ cho chúng ta. Thiên Chúa vẫn nhẫn nại với chúng ta và Ngài sẽ còn nhẫn
nại với chúng ta cho đến tận cùng, cho đến giờ phút cuối cùng của đời ta.
Câu chuyện người trộm lành trên thập giá cho ta
thấy lượng từ ái tuyệt vời của Thiên Chúa, thế thì tại sao chúng ta lại khắt
khe với anh chị em chúng ta, là những kẻ xúc phạm đến chúng ta ít hơn so với
những lần chúng ta xúc phạm đến Chúa và đến anh chị em. Tại sao chúng ta vẫn
nắm giữ vai trò quan tòa để tha bổng hay phạt tù người khác, trong khi chính
chúng ta lại là một kẻ đúng ra phải chịu luận án chung thân nhưng lại được tha
thứ. Tại sao chúng ta nại nỗi tự ái, không muốn tha thứ cho anh chị em, trong
khi Thiên Chúa vẫn dằn cơn giận của Ngài đối với chúng ta. Chúng ta quên mất
lời kinh Lạy Cha mà mình vẫn đọc trong đó có lời cầu xin: "Xin tha nợ cho
chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con".
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là đức vua cao cả sẽ phán
xét con trong ngày chung thẩm. Chúa đang chịu đựng những tính hư nết xấu của
con trong mọi giây phút con đang sống trên cõi trần ai đầy tội lỗi này. Xin cho
con cảm nhận được rằng mình luôn được Chúa tha thứ không điều kiện và không
giới hạn, để con cũng biết luôn tha thứ cho anh chị em con như thế.
(Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày – R. Veritas)
SUY NIỆM 2: Tha thứ
Tha thứ đến 7 lần, đó là tha thứ theo đúng công
bằng của lề luật, của lý luận con người. Nhưng Chúa Giêsu còn đi xa hơn bằng
cách nói: tha thứ cho đến 70 lần bẩy.
Trong dụ ngôn người đầy tớ mắc nợ, người này xin
chủ chờ thêm thời gian nữa anh sẽ trả hết, nhưng chủ đã tha luôn cả số nợ. Thế
mà anh đã không hành xử như vậy đối với người bạn chỉ mắc nợ anh một trăm bạc.
Chúa Giêsu đã đưa ra bài học từ dụ ngôn này: “Cha Ta trên trời sẽ xử với các
người như thế nếu mỗi người trong các ngươi thật lòng tha thứ cho anh em mình”.
Chúng ta hãy kiểm điểm xem chúng ta đã sống thế
nào về điều chúng ta thường cầu nguyện: “Xin Cha tha nợ chúng con như chúng con
cũng tha kẻ có nợ chúng con”. Về vấn đề này tác giả tập sách Đường Hy vọng đã
chia sẻ như sau:
“Tính phê bình chỉ trích là một trở ngại lớn cho
đời sống siêu nhiên. Chỉ tiêu cực phàn nàn kẻ khác, con quấy rầy họ, và muôn
đắng cay trong lòng con. Va chạm người khác là sự thường. Sống trong một xã hội
không va chạm nhau chỉ có thể là Thiên đàng. Một hòn đá nhờ va chạm mà bóng
láng hơn, sạch đẹp hơn. Phàn nàn là bệnh dịch hay lây, triệu chứng là bi quan,
mất bình an, nghi ngờ, mất nhuệ khí kết hiệp với Chúa. Bác ái không chỉ có yêu
thương và tha thứ. Bác ái là cả một hành động để tạo bầu khí mới giữa cộng đồng
xã hội, quốc gia và quốc tế, biến thế giới của thú vật nên thế giới của con
người, biến thế giới của con người nên thế giới của con Chúa. Chỉ giây phút
hiện tại là quan trọng. Đừng nhớ ngày hôm qua của anh em để chỉ trích. Đừng nhớ
ngày hôm nay của con để khóc lóc, nó đã vào dĩ vãng. Đừng nhìn ngày mai của con
để bi quan, nó còn trong tương lai. Giao quá khứ cho lòng nhân từ của Thiên
Chúa, giao tương lai cho sự quan phòng của Ngài và giao tất cả cho tình yêu
Chúa”.
Xin Chúa hướng dẫn chúng ta trên con đường canh
tân cuộc sống đức tin và đức ái. Xin Chúa ban cho chúng ta mỗi ngày được nên
giống Chúa hơn để xây dựng hoà bình và hoà hợp trong môi trường chúng ta sống.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 3: Tha thứ vô bờ
Bấy giờ ông Phê-rô đến gần Đức Giêsu mà hỏi rằng:
“Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần?
Có phải đến bảy lần không?” Đức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần,
nhưng đến bảy mươi lần bảy.” (Mt. 18, 21-22)
Khi Phê-rô hỏi: “Nếu anh em cứ xúc phạm đến con,
thì con phải tha thứ mấy lần? Có phải bảy lần không”. Thế là ông tốt lắm rồi.
Ông đã vượt mức luật cũ: “Mắt đền mắt, răng đền răng”. Còn chúng ta, có ai đã
tha thứ đến bảy lần chưa?
Những trường phái Rabbi đã định mức tha thứ thế
nào? Tha cho vợ mấy lần, cho con cái, cho anh chị em mấy lần? Họ cãi nhau xem
phải ấn định mấy lần, phải tha thứ, luật của trường phái nào mới đúng? Nhưng
Đức Giêsu không đứng đầu trường phái nào, với Người, không có mức nào hết, vì
Người không tự đóng khuôn vào khu vực số lượng nhiều hay ít. Chúng ta muốn được
Thiên Chúa tha thứ vô cùng thì chúng ta phải biết tha thứ không tính toán.
Khi bạn tha thứ, bạn đừng nhìn vào sức nặng của
xúc phạm, nhưng hãy nhìn vào Thiên Chúa và nhìn lại cuốn sổ ghi lỗi của bạn.
Chỉ có kẻ vô tội mới được phép luận tội và tha thứ thôi. Tất cả chúng ta đều là
kẻ có tội và được thương xót tha thứ, cho nên chúng ta đo lòng thương xót của
mình đối với kẻ có nợ chúng ta là tự phụ. Chúng ta cần nhớ bài học này: Theo
đức tin, trước nhất chúng ta phải luôn luôn nhìn lên Chúa trước khi xét đoán
anh em mình, và lúc đó chúng ta sẽ được đầy lòng nhân hậu khoan dung êm ái và
yêu thương.
Lời của Đức Giêsu ban đầu có vẻ kỳ dị, nhưng nhìn
kỹ, thì thấy khôn ngoan biết bao … Trong thế giới pháp chế trói buộc nặng nề
này, không còn quan tâm đến con tim, thì tốt lành biết bao khi được nghe những
bài diễn văn về lòng thương yêu tha thứ.
J.G
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét